17.
Qua vài ngày, phòng vẽ buổi sáng trời vẫn nắng nhưng tới chiều lại bắt đầu lớn.
Tôi nhìn ngoài, hơi lo tới đón đi xe mô tô sẽ mưa.
Nhưng vừa liếc mắt đã Bùi Hàng ôm hoa dầm dưới lầu.
Không biết đã bao lâu, trắng ngửa đầu nhìn tôi, nhìn mắt lóe tia vui mừng.
Tôi mở lầu hai ra, gió lạnh mang đ/ập vào người, tay là hoa tường thích khom người chống sổ.
"Bùi Hàng, đường do tại bộ làm gì?"
"Không cảm mắc ói sao?"
Sắc trắng nhợt, cơ thể lung lay đổ chống đỡ được.
Cuối hai chân mềm nhũn, quỳ xuống đất, giọng nói khàn khàn, nước trên rõ là nước hay là nước mắt.
"Anh biết sai rồi, xin em, Lục Ly, xa mà, xin em."
Tường thắm động tác của rơi xuống đất, rơi xuống nước, đóa hoa nát vụn.
Hắn quỳ dưới đất nén được khóc lên.
Bùi Hàng lúc này bỗng dung hợp với Bùi Hàng xưa nhưng vẫn lắc đầu:
"Anh hiểu rất rõ về tôi, định biết hậu quả sau là sẽ cho anh, nhưng mà vẫn làm."
"Bùi Hàng, phải thì sống được."
Thấy bỏ dậy hét về phía tôi: "Vậy làm sao em biết sẽ phải là hai?"
Tôi hơi ngừng lại, là nắm được yếu, tiếp tục hét:
"Em tin đúng không? còn nhỏ hơn anh, em sự thể định nó vẫn luôn yêu em sao?"
"Lục Ly ng/u ngốc vậy, đàn ông đều là nới cũ, một nào đó nó sẽ giống anh, sẽ lệ."
Tôi dài, lại đẩy lần nữa:
"Cho dù sau nay em ấy thành hai h/ận về chọn của mình, giống bây giờ vẫn h/ận lúc đã anh."
Tôi sổ, xoay người lại mà do dự.
Ngoài vẫn rất lớn, chỉ Bùi Hàng ánh mắt trống rỗng tại chỗ.