A Mạch tòng quân

Chương 23: Ác mộng

01/04/2025 15:44

Chương 23: Ác mộng

Trần lôi cuốn Mạc, kỵ Nam Hạ, cố dựng quả kỵ kỳ. Anh nở quan sát bốn ch/ém lẳng lặng kỵ xa ràng phá tan kỵ này.

Thấy kỵ Nam Hạ dần gần, cận khỏi khẩn trương, dắt ngựa “Nguyên ngựa đi.”

Trần ôn hòa cự tuyệt hảo cấp dưới. Cận điều sơ xuất, lặng đem bảo giữa.

Bên chiến tây xôn xao, đó, Nam Hạ sâu vào địa hung thần địa ngục đâu, h/oảng s/ợ đó, hắn tới. viên cạnh “Để tiểu kia!” phân thúc ngựa lên.

Bên toàn kịp ch/ém nhân đ/ao, nọ lùi sau, đ/âm nàng. Nhiều Gi*t hết! Ch/ém thêm người. Luôn những gan được.

Nhưng khí lực.

A răng, tay, bước, lui bước. Nhìn run run lộ lạnh. Bọn họ nàng. tại khí ch/ém ai, họ gi*t. lạnh, trước, mềm nhũn, kh/ống ch/ế chúi trước.

Bây giờ nếu lo/ạn phân thây, ch/ôn!

A rùng trái trước, miễn đất.

Không nào b/ắn b/ắn trúng cắm vào thịt sâu, đuôi hơi rung lên.

Trong khoảng thời bốn phản gần, tượng ch/ém họ vọng động, vây xung lên.

A nhích thấu xươ/ng nặng nề gối xuống.

Rốt cục, cạnh nhân bước, một, rãi tay……

Chẳng rốt cục suy thấu qua màn đỏ tươi xa đó, lá phật bay gió. M/áu tầm hồ, dưới lá cờ. Khi gió ch/ém vào khuôn lập oán h/ận……

Vậy Ch*t giải thoát. Không trối ch*t, lưu lạc, đóng trang, gì. Có thân…… Phụ nhấc bổng râu cọ vào nàng. thân? gậy trúc đ/á/nh vào mông nàng? Cứ cả, hù dọa nỡ đ/á/nh nàng.

Nhưng…… Nơi ca ca không?

Có… có… cậu chơi đùa, đỏ chụp gáy nở giây phút gần, nở nhẹ nhàng, lộ hàm răng trắng bóng, tương xứng mặt.

Nét tươi này…… Chưa bao giờ sáng thế.

Nét tươi ấy, thấu qua làn mưa trung, qua vô ch/ém giống lập thủng trái Khởi. Đây trang, nhiều, khuôn đầy m/áu, tươi chính tựa nhiều năm đây, tươi sáng lập qua gian, đ/á/nh thẳng vào ta. Anh lồng ng/ực ai b/ắn trúng, rốt cuộc hút nổi khí nào. Anh ch/ém nàng. Nhưng Cả trơ nàng.

A cánh nghênh xuống. Nhưng trợn ng/ực nhân trúng ki/ếm, hét sau.

Thanh ki/ếm nhận bội ki/ếm ki/ếm trả Nghĩa!

Đường Nghĩa xa phóng ngựa cấp bách kịp cung tên, trực bội ki/ếm chủy thủ[1] phi c/ứu mạng.

A kịp phản Nghĩa phi chụp nhấc hét lớn: “Chúng đi!”

Một viên thúc ngựa ch/ém thẳng vào Trong Nghĩa khí, trực diện, nắm bàn tới. Hai chiến lướt qua nhau, phong bén sát vào chóp chạm vào nhau, lửa văng khắp nơi.

A họng bật rên Nghĩa giúp thời giục ngựa phóng Một gắt gao ôm ngựa. Nghĩa tay, thêm cánh, ta. Qua ch/ém họ vọt cạnh chiến trường, núi tây.

Đường Nghĩa trúng tên, ướt đẫm quần, tùy tiện nhổ, răng “Gắng chịu!” xong phản ch/ém đ/ứt tên, chừa Mạch.

A trượt khỏi ngựa xuống. Nghĩa mồ hôi đầm đìa, lẫn chầm xuống.

Phía sau, động thường, Nghĩa tuyến vốn ổn định, giờ lo/ạn khỏi quái. Bất giờ phút rảnh xét, thầm Dịch quan sát địa, y.

“A cố gắng nhẫn nhịn, lập cạnh quân.” Nghĩa nói.

A nát môi dưới, duy trì tỉnh phép ngất thương, nếu băng bó, khả lộ phận, tỉnh táo.

Thương Dịch chuyên chú vào chiến dưới hiển tan dường mất khả kh/ống ch/ế đội. Thắng lợi Dịch run thấy, đành gắt gao nắm quyền.

Khi Nghĩa lập nhào dưới, cận Dịch Chi. Dịch mừng rỡ, lập lùng, vẻ tĩnh, nheo đ/á/nh giọng “Cho ai đóng hùng?”

A nhòa Dịch xa hồ.

Từ đành lòng, hàng mày gi/ật giật, khuyên Dịch Chi: quân, mất nhiều lắm, băng bó hắn đi.”

Thương Dịch thèm Nghĩa y. đầy m/áu, nhất thời sao, bảo Nghĩa cởi hồ, trí sót cản kiên “Nơi có, đùi.”

Nói xong đùi, khí có, rá/ch Nghĩa nhấc sức rá/ch toạt dưới.

Chân thon dài chắc, làn da nhẵn nhụi bóng loáng, giống Nghĩa đỏ vào tầm đọng nàng.

Đầu cắm sâu, ngựa va chạm kỵ đụng rá/ch hơn mảnh nham nhở. d/ao khoét rộng thương, bôi sang dược, băng bó lại.

Đau liệt khóc, hét to. vài há to miệng, quy thốt cuối gắt gao nghiến hàm răng lại.

Trương lầy rửa qua những vươn vớt rửa đổi điệu họng “Ta mệt hồi, ca giúp mượn ấy không?”

Đường Nghĩa lo lắng bế ai cự tuyệt, miễn vịn cánh “Không cần, ca dìu được.”

Đến nằm hơi dài nhẹ nhõm, thức chìm vào bóng tối, khoảnh khắc đó, hóa ngất xỉu hạnh phúc.

Khi tỉnh trời tối đen, ánh đuốc rèm vén bao giờ, thức tỉnh táo dướn ngoài, bóng mình.

Dịch ánh lửa, dài che khuất ngũ quan ta, lắm, dường lâu rồi.

Chương 24: phòng [1]

[1]. phòng: công và phòng thủ. Trong Chương những xung vô tình hay cố công vào phòng tuyến Mạch. luôn cách bảo phòng tuyến mình.

Cánh mềm nhũn vô lực, lát gáy nện sàn điếng, nhờ thần trí tỉnh táo Dịch Dịch nàng! Anh gì? căng thẳng, vụt ng/ực vẹn, tổn hao hít hơi sâu, vịn cẩn Dịch quân, cách nào được.”

Thương Dịch nghiêm lùng đ/á/nh lo lắng đề phòng, hơn “Tóc bù xù, nữa!” xong thả màn đi.

A ngây người, vươn sờ tóc, hóa búi tóc tuột tóc dính m/áu, sợi, tung, phân dưới, tràn vai. hoảng hốt. Bởi sơ hở, tóc dài, vài năm thậm chí cạo bóng lưỡng. Sau chiến lo/ạn tại Hán Bảo, c/ắt tóc, buông khác. Cũng búi tóc tuột nhớ ràng búi đầu. soạn quả dây buộc, cuống quít túm tóc, buộc nữa.

Màn vén lộ khuôn g/ầy gò nheo cặp đ/á/nh hắc hắc, ơi ta, cố tình chịu, Vẫn sao?”

Dứt lời vén màn lên: “Tránh chút, lão vào.”

A chuyển sang nhường khoảng trống vào, dựa vào xe.

Không nhăn ngửi hóa vô quyệt mông lui ngoài, bịp lên: đúng lão ngạt, mau gội ngươi, ném hết ta!”

A sốt, nâng cánh binh: “Nhanh hắn đây gội đệm giường đem đây!”

Thân tuân lệnh đáp ứng, lát bưng chậu “Tiên đệm giường, chuyện, cởi ta, đệm giường, thôn xóm nào đường m/ua sau.”

“Ừ!” khách khí, nhận rũ rũ chừng dày, gật gật vào mau gội đi.”

Vừa dứt lời, nhô bàn nhấc ngoài. bưng “Mạch đừng bưng ngươi, gội.”

A chằm, cởi nhuyễn đầy ném duỗi cởi ngoài, lấm m/áu, cau hơi dự cởi áo. xử “Mọi ai theo, hay ca đừng vậy.”

A tay, “Tiên không? mượn tạm, tốt x/ấu hở mông được.”

Thân ai tiếng.

Tầm dạo qua vòng kiên nhẫn “Quên quên đem bẩn ném được.”

A gi/ật giật, mang, cài nhúng vào chậu cởi dây buộc tóc Hiện bắt vào trời lạnh, da chạm vào nước, rùng “Thật xin lỗi, quả thực ấm.”

“Không nói, chả xát rửa chóng vuốt tóc tóc rối dây buộc cạnh.

Từ nheo khoát “Được mau vào thôi, vậy.” chiếc khăn ném Mạch: “Lau khô tóc họ đệm giường sau.”

A nhận chiếc che khuất rãi lau, lâu kéo khăn “Tiên hảo giúp quần, bằng thất .”

Chòm râu run bần bật, gi/ận “Tối lửa tắt đèn lão ngươi? Ngươi xong cạnh thúc giục Mạch: “Mau mau vào đi.”

A sốt, song lời vào xe. Trong ngọn đèn nhỏ, đem chiếc Dịch trải đệm giường dựa vào dưỡng gắng đ/au, đặt lộ sẽ, góc, “Tiên đâu? Chiến dọn dẹp xong sao?”

Từ dương “Đi đâu? Chúng Dự Châu đâu, dẫn bại lui Dương. Thế Ngươi hắn tận Dương Ngươi man đêm, chiến dọn xong rồi.”

A mặc, suy gì. Hóa man đêm, tỉnh buổi tối sau, Dịch chẳng những dọn dẹp xong chiến trường, dựng m/ộ Nam Hạ núi Ô Lan.

Từ mặc, nhịn mở tò mò hỏi: qua nhất Mạc? Ngươi gì?”

A hơi gi/ật lập “Câu rồi.”

Từ vuốt râu nói, đôi nhiều ánh quang, chạm ánh run ánh “A?” tiếng.

A gãi ngượng ngùng “Ta lừa xin thật, chẳng lá gan ta, nào chẳng thương, sai đường úy động chóng ai kéo cương mỗi b/ắn ngựa h/oảng s/ợ lồng cách nào ấy mức vãi tiểu quần, ta, nóng quên hãi .”

Từ tin vào lý bào chữa hay không, tại đ/âm lao, đành gượng ngượng ngùng “Tiên việc đừng không, nếu nhất chê Mặc tốt x/ấu vài tử, thương, công khổ lao, không?”

Từ hắc hắc bày tỏ kiến dựa vào dưỡng thần.

Đi đường vào ban thuận tiện, may đội Nam Hạ rời khỏi Câu, cắm trại gió, quãng xa kỵ đ/á/nh lén cắm trại nghỉ ngơi. Đây kỵ kích doanh đủ bại lui binh, tuyệt thường.

Dọc đường gật. Tháng một, nhiệt ban trời thấp, chiếc gió, đông đ/á, nhất kia, tựa tê liệt mất giác. Khi thường, vài động Dịch người.

Một lát sau, vén màn tưởng mức đem trải ai Nghĩa.

“Có tốt hơn nào Nghĩa hỏi.

A gật gật kéo loạng choạng tạ tạ ơn c/ứu mạng ca.”

Đường Nghĩa mức sốt, gi/ận đệ nhau, những câu sao?”

A cẩn đụng thương, may nếu đ/au. Nghĩa điểm thích hợp, ngọn đèn soi gắt gao mày “Tại đạm bạc đâu?”

A thấp nhẹ giọng “Đều vấy bẩn, ném rồi.”

“Vớ vẩn!” Nghĩa cởi “Đánh giặc dính ngươi, mọi mông trần chắc!”

A bật đem trả “Đại lắm, vào, ban lắm.”

Vết lộ Nghĩa “Vết ấm, sao.”

A gương Nghĩa ửng đỏ, hỏi: “Đại giống đàn bà không?”

Đường Nghĩa kinh, trúng sự, đỏ nàng.

Chương 25: Thư hùng [1]

[1]. Thư hùng: giống nữ; Hùng giống đàn ông.

A cắn môi dưới, tiếp: “Chính doanh[2] họ đàn bà. Dáng g/ầy yếu thôi trời khuôn ngắn. Có cởi họ xem, coi rốt cuộc nhân hay không……”

[2]. doanh 500 quân.

Nói run nàng. kịch, bởi vài năm trước, kịch bao nhiêu thân, những lời trôi chảy, lời tựa nỗi uất nghẹn lệ.

Sắc Nghĩa chuyển trắng, tái chuyển xanh mét: “Đừng nữa! Mạch.” Anh run nhè nhẹ lời, mím môi, tái xanh Mạch.

“Đại ca!” đôi đỏ chuyển ánh sức miếng, nghèn nghẹn “Ta thực h/ận chính hình luôn nhục ta. vợ a, nương ấy gh/ét nữ tính, đủ tính. ca…” vẻ khẩn trương hỏi: “Ta tuổi, râu có, nếu mãi mọc râu bây giờ, chẳng giống thái giám cung sao?”

Nghe Nghĩa đ/ấm nhẹ “Tiểu việc suy không, dâu Ngươi vốn tài! Chờ thêm vài tuổi tráng, ai giống nữ nhân? Tướng mạo hơn vóc thấp, thêm bắp, thực tuấn uy vũ, bà mối kéo phá vỡ cửa nhà ấy chứ. Yên tiểu nhất dâu mình!”

A ngượng ngùng hỏi: “Thật không?”

Đường Nghĩa bất trả lời, sức nắm Mạch: “Được dưỡng tốt nhé, rồi.” Nghĩa ném màn “Ngươi chút, cách ki/ếm chiếc ngươi, chớ trần sinh.”

A gật Nghĩa nhíu miệng, tươi thần, cố gắng thần vã, mãi cách xa gi/ật bạt tai, đanh gọn, bóng Nghĩa mức kinh, xung chút, chú ý, m/ắng câu, doanh trại.

Trong màn đêm, vị dẫn tra doanh đuốc, bóng in doanh trướng du long[3]. Đêm khuya tĩnh lặng động, m/a sát khôi giáp.

[3]. rồng dạo chơi.

Bình thường, mỗi hoạt động chân, xung vẩy mỏi. Nhưng nay phạm vi hoạt động rộng hơn chút, doanh trướng Dịch Dịch đó, thị cửa câu đâu, doanh. gật gật chắp về. Thị đuốc theo, ân cây. lắc lắc cự tuyệt, bí hiểm ngón chỉ trời. Thị trời đêm, vẻ Tĩnh.

Từ vuốt lắc lắc quan thị Song la, ngọn núi đoạn, quả Dịch lại.

“Tiên sinh? Sao đây?” Dịch quái. Anh doanh trạm gác nghỉ ngơi, đây gì.

Từ đuốc cạnh Dịch miệng, “Ban trăng, không?”

Hôm nay chính mùng năm, trời hình gì. Hơn vùng vu, mùa vạn tiêu điều xơ x/á/c, tròn chăng chẳng ngoạn, huống chi nay vầng non nhú?

Bất quá, tròn hay khuyết.

Ánh Dịch lóe lui, “Nếu Dịch nhận. Không đây.”

Từ vào núi doanh: “Nơi không?”

Thương Dịch gật bằng núi rãi Đêm nay vầng sáng, trời đầy sáng lạn. Tinh quang lấp lánh, bao bọc núi màu đen đặc sẫm màu xanh lam, giống chiếc màn nhung núi. tú chiếu những sáng nhàn nhạt, lan tỏa dưới, ban mênh mông dãy núi một lụa mỏng mịn màng, mọi mờ mờ, mông đêm.

Trương cây đuốc xa xa sau, Dịch gò đất rãi thần thái nhàn nhiên, mời trăng. núi gập ghềnh ban so Dịch núi hổ/n Dịch hả. gối, lắc lắc dài: “Không già già rồi.”

Thương Dịch ủi ta, bằng phẳng, ít cỏ khô xung trải “Tiên đây nhất núi được.”

Từ cạnh xuống. Hai trời nhất thời lâu sau, “Ta suy điều gì.”

Quay Dịch ngạc vuốt nheo nghiêm nghĩ, đẹp nếu thêm giai nhân cạnh tốt bao nhiêu, đúng hiệp cốt tình[4] ! kẻ lão già? Đáng tiếc, tiếc a!”

[4]. Hiệp cốt tình: hiệp cốt cách hiệp sĩ; tình: tình mềm dàng nữ).

Thương Dịch gi/ật lát, bật đó, càng càng lớn, cuối té lăn Anh ngửa nằm to “Người thôi.”

Từ lẳng lặng Dịch Chi.

Tiếng Dịch dần trời đêm, hỏi: “Tiên nào?”

“Thấy cố lại.

Thương Dịch nhẹ giọng hỏi: “Vì ta?”

“Trong nghi vấn, nghi vấn.” đáp.

Thương Dịch hỏi: “Trong nghi gì?”

Từ đáp: địa hùng.” (Hai thỏ nào nào cái) [5]

[5]. địa hùng”: tích sau:

Nhạc Phủ (quan Hán chuyên ca dân nhạc, những và tác phẩm nhạc phủ) tập: Lan thi: “Hùng cước phác sóc, nhãn ly/ Song địa thị hùng thư”. nhận trống mái. nhân hình dung tình rắc rối phức tạp, phân biệt.

(nghe vào phân biệt thỏ đực và cái.

Thỏ đực luôn thích đ/ập phình thỏ luôn lim dim đất nhau, phân biệt bạn nào trai bạn nào gái?

Phương pháp: Nhấc thỏ nếu bạn trai, đ/ập phịch nếu bạn gái ngoan ngoãn hơn nhiều, tục.

Thương Dịch trả lời tiếp: “Vậy nghi gì?”

“Không nghi chính nào!”

Thương Dịch lát, hay hùng qu/an h/ệ đâu?”

Từ rồi.”

Thương Dịch mái “Mặc song vẻ hùng tương quái dị, nào?”

Từ nheo nheo “Có hang sói hùng, nếu thư, sống bây giờ.”

Thương Dịch nhẹ nhàng xoa cằm.

Từ thuần dưỡng thỏ tốt chút, nó chắc mạnh và mãnh hổ.”

Thương Dịch to. sang sảng động ki/ếm cách móng vuốt xét, loạt Cùng đó, đuốc cách quãng, nghi hoặc, nhà bàn mái vậy.

Sáng hai, Nghĩa sai khố. hỉ vạn phần, lật lật nó tay, vẻ tốt, so vào hơi dài đề, xắn tốt rồi.

Từ rửa về, khố hỏi: “Ai cấp?”

A ca đây, tốt quá, cuối rồi.”

“Đường Nghĩa?” nhướn mày hỏi.

A gật gật đặt châm chọc “Qu/an h/ệ tốt thật, mật giao tình đấy.”

A chớp đôi giải thích: “Vật vốn thốn, thường cấp khố, chức quan úy khố thêm chiếc đan khố, nhất ấm, đẹp mắt. Lần chinh, dư thừa cả, mỗi Trong vòng chục dặm xung đây thôn hơn kiểu đội, khố tám Nghĩa cởi khố ngươi, nếu hiểu, nhất hắn đan khố.”

Hiện tại mùa dã ngoại, đan khố, huống chi Nghĩa gió giác nhất khổ sở. nhất thời mặc, cân đem Nghĩa về, dùng.

Quân đổi cởi lớp vải băng bó, khép nhanh. ngoại may mắn tưởng tượng thời ngắn ngủi kết vảy. Ánh tràn đầy ngạc quái dị, nếu vài hoạt động khăn.

A mừng thản, ánh mải miết thâm ý.

Tốc đây may lương thảo Mạc, tế lương uống đề. nghỉ ngơi vài ngày, hơn phân nửa, đường nỗi buồn tẻ lắm, hạ, đãi tồi, những đề hỏi, nhất nhất giải đáp.

Nhưng kiên nhẫn, sắp trạng nôn nóng.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm