Quan tài sắt khóa hồn

Chương 11.

13/04/2025 16:34

Trần Bình "phịch" một tiếng quỳ sụp xuống đất, đầu cúi lạy lia lịa, khẩn khoản c/ầu x/in tôi c/ứu vợ hắn.

Một chiếc đèn lồng giấy, bát gạo cúng, thêm chiếc chuông triệu h/ồn.

Đúng giờ Tý nửa đêm, tôi bảo Trần Bình cầm đèn đứng bên cửa, vừa rải gạo khắp sân vừa gọi lớn tên Hồng Thúy Phân.

Còn tôi lắc nhẹ chuông đồng, đứng phía sau y.

Nhà tôi đời đời làm nghề phục vụ người âm, nhờ hương khói tinh tươm lại lấy giá rẻ nên tích được không ít âm đức.

Âm đức là gì?

Giúp người sống, gọi là tích công đức - thứ hào quang vàng rực ta thường nói "người này phúc dày".

Còn giúp kẻ ch*t, gọi là tích âm đức.

Bởi thế, việc triệu h/ồn hay trừ tà, nhà tôi làm bao giờ cũng thuận buồm xuôi gió, tựa như trời sinh ra để ăn cơm nghề này.

Quả nhiên, lần thứ sáu tôi lắc chuông, một bóng m/a mờ ảo lượn lờ từ gốc sơn trà góc bắc sân nhà.

Chốc sau, nhà vệ sinh ngoài sân cũng hiện thêm một bóng nữa. Tôi dẫn hai h/ồn phách vào phòng ngủ, chẳng mấy chốc Thúy Phân đã mở mắt tỉnh lại.

"Vợ ơi! Em làm anh h/ồn xiêu phách lạc rồi biết không!"

Trần Bình ôm ch/ặt Thúy Phân khóc nức nở. Nàng vốn dáng người thanh tú, tính siêng năng, lại hiếu thảo với cha mẹ chồng. Trước khi xảy chuyện, Trần Bình yêu chiều vợ hết mực.

Nhưng càng yêu, lại càng không chịu nổi phản bội.

Trước người vợ xinh đẹp đảm đang, Trần Bình g/ầy gò nhút nhát vốn mang mặc cảm tự ti.

Thúy Phân trắng bệch như tờ giấy, đờ đẫn nhìn chồng mặt mũi nhem nhuốc nước mắt, chợt giơ tay t/át "đét" một cái.

Cái t/át ấy khiến cả hai chúng tôi ch*t lặng.

Trần Bình ngơ ngẩn ôm má, tiếng nấc nghẹn ngào:

"Vợ... sao vợ đ/á/nh anh?"

"Trần Bình, ly hôn đi!"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm