Sau đêm đó, tôi luôn cảm thấy có gì đó không ổn trong mình.
Trước đây tôi và Lục Hành Chi vẫn thường khoác vai bá cổ, không ít lần tiếp xúc cơ thể.
Nhưng giờ đây, chỉ cần cảm giác đầu ngón tay cậu ấy lướt qua mu bàn tay khi đưa cho tôi lon cola, cũng đủ khiến tôi nổi hết da gà.
"Sai bước rồi." Cậu ấy tùy ý chống tay lên hông tôi, chỉ vào giao diện phần mềm của tôi.
"Hả? Ờ, ờ." Lúc này tôi mới phát hiện mình vô thức lướt chuột, phạm mấy lỗi sơ đẳng trong thao tác mô hình.
Thật là x/ấu hổ quá đi.
Tâm trí tôi hỗn lo/ạn, gõ bàn phím cũng nhấn nhầm mấy lần.
Lục Hành Chi thở dài, với tay nhấn nút hoàn tác: "Tôi dạy cậu."
Cậu ấy cúi đầu, nhanh chóng chỉ ra vấn đề then chốt của tôi, rồi diễn giải lại tư duy thao tác một cách ngắn gọn.
Không hổ với danh thủ khoa toàn trường.
Tôi vểnh tai lên cố gắng nghe, nhưng lại bị nhiệt độ nóng rực truyền từ eo làm lòng dạ bồn chồn.
Phòng nhỏ trong thư viện đều có điều hòa, sao da cậu ấy vẫn nóng thế.
"...Đại khái là thế, nhớ chưa?" Giọng Lục Hành Chi kéo tôi tỉnh khỏi cơn mơ màng.
Tôi cười gượng hai tiếng: "Tất nhiên rồi, chuyện nhỏ, chuyện nhỏ mà."
"Vậy cậu lặp lại một lần đi."
Nụ cười của tôi, trong chớp mắt tan vỡ.
Lục Hành Chi đẩy cặp kính gọng bạc, giọng điệu khá bất lực: "Hạ Khâm Dã, cậu không chịu để tâm."
Lâm Giản ở bàn bên nhét bánh hamburger vào miệng, mặt mày đầy vẻ tức gi/ận vì rèn sắt không thành thép: "Tao nói chứ anh Hạ này, anh Lục đã đích thân dạy mày rồi, sao mày lại không nắm bắt lấy cơ hội quý giá đó thế?"
"Cậu ấy là người mà tao dùng ba bữa haidilao cũng không hối lộ thành công đấy!"
"Tao sắp làm lo/ạn rồi, trong lòng tao thấy không cân bằng!"
"Đi đi đi, đừng có đi/ên, coi chừng tao gọi Thúy Quả vả nát miệng mày." Chung Tề húp kem, sửa lại búi tóc không tồn tại trên đầu: "Đừng hỏi, anh Hạ trong lòng anh Lục đây có thân phận gì địa vị gì, mày đủ tư cách so với nó sao?"
Cái vẻ điệu đà giả tạo đáng gh/ét này, chắc chắn là dạo này nghiện xem lại “Chân Hoàn Truyện” đây mà.
Tôi vừa định bảo cậu ta im miệng, nhưng lại thấy Lục Hành Chi vốn lười đáp lời hai đứa kia lại gật đầu. "Ừ."
Cậu ừ cái quái gì??? Tôi quay phắt lại nhìn cậu ấy, nhưng quên mất tư thế hai đứa đứng sát quá, má tôi lướt qua sống mũi cao của cậu ấy.
Có một khoảnh khắc, n/ão tôi hoàn toàn rơi vào trạng thái đơ cứng.
Cổ họng cậu ấy lăn tăn, hơi thở nóng rực: "Tôi sẽ tổng hợp ý chính thành văn bản gửi cậu." "...... Ừ."
Chưa đợi tôi mở miệng, cậu ấy nhanh chóng tách xa tôi, đi đến ngồi cạnh Lâm Giản.
Đôi bàn tay xươ/ng xương nắm ch/ặt lấy con chuột, như đang hết sức kìm nén điều gì đó.
"Ủa anh Hạ, sao mặt mày đột nhiên đỏ bừng thế?" Chung Tề ngẩng đầu từ đống tài liệu chất cao như núi, nghi ngờ nhìn chằm chằm tôi.
"Này thì hỏi, hỏi bố mày à, tất nhiên là do nóng!" Tôi trợn mắt liếc cậu ta, nhưng lòng dần chùng xuống.
Lục Hành Chi đột nhiên ngồi xa thế. Chẳng lẽ bắt đầu hối h/ận vì đã "thuê" tôi rồi sao?