Ngày biết tin Trần Tây Châu sắp được nhà họ Cố đưa đi du học nước ngoài.
Tôi chẳng nói gì, gửi tất cả những gì hắn làm cho Cố Thiên Thiên.
Hy vọng cô ấy có thể nhìn rõ bộ mặt thật của người bên cạnh mình.
Đối phương không trả lời, chỉ đến lúc tôi hủy số điện thoại, cô ấy mới gửi tin:
“Giang Hoài, Tây Châu không yêu anh, anh ấy chỉ coi anh như anh trai thôi.”
“Là anh quá ích kỷ, anh cứ đợi mà xem, tôi sẽ hạnh phúc với anh ấy.”
Nhưng cô ấy quên mất rồi.
Trần Tây Châu ung dung hưởng thụ mọi thứ tôi đã cố gắng ki/ếm được.
Người như thế này, làm sao hiểu thế nào là biết ơn?
Một tuần sau.
Chiếc máy bay đi Mỹ bay vút qua bầu trời, vệt khói để lại cũng dần tan biến.
Tôi quay lại với nghề cũ.
Ứng tuyển làm tài xế kiêm trợ lý riêng cho Hoắc Đình Quân.
Công việc với mức lương bảy nghìn năm trăm ngày ấy vẫn được giữ lại cho tôi, như một sự kiên định không thay đổi.
Trong thư phòng rộng lớn, ánh nắng ấm áp tràn qua cửa sổ.
Nhìn vào bản "hợp đồng kết hôn" được ngụy trang dưới dạng ‘hợp đồng lao động’.
Tôi cầm bút, khẽ khựng lại, rồi nắn nót viết tên mình.
Còn người đàn ông đang chống tay lên bàn gi/ật lấy hợp đồng nhanh như c/ắt, nâng niu như báu vật.
Đôi mắt đen sẫm dừng lại trên cái tên còn chưa khô mực.
“Giang Hoài.”
Hoắc Đình Quân bỗng ngẩng đầu lên, biểu cảm muốn cười mà không cười được duy trì một cách khó khăn.
“Em đồng ý rồi?”
Mắt tôi cong lên, từ từ đóng nắp bút, rồi nói:
“Hoắc Đình Quân, em muốn đi học.”
“Anh có muốn đợi em không?”
Hoắc Đình Quân lập tức đỏ mắt, gần như nuốt nghẹn nỗi cay đắng nơi cổ họng:
“Học đi, anh ki/ếm tiền nuôi em học, học đến thạc sĩ, tiến sĩ, tùy em!”
Tôi cười đến chảy nước mắt rồi được anh ôm ch/ặt vào lòng.
Nửa đời đầu, tôi luôn sống vì người khác.
Từ nay về sau, tôi chỉ muốn sống cho chính mình.