Sau khi hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, hệ thống đồng ý sửa chữa cơ thể tôi.
Tôi tỉnh dậy một cách thần kỳ như sống lại từ cõi ch*t.
Mẹ ngồi bên giường, tóc mai điểm bạc, nắm ch/ặt tay tôi.
Nước mắt tôi tuôn rơi, nghẹn ngào: "Mẹ."
Mọi thứ trở lại quỹ đạo.
Tôi học ngành tài chính, tốt nghiệp rồi vào làm ở công ty đầu tư.
Tôi từng hỏi hệ thống về số phận Tạ Hoài Thư.
Cậu nổi danh từ hồi học đại học, sau này trở thành nhà vật lý học lừng lẫy.
Quả nhiên có tương lai rạng ngời.
Tôi ch/ôn vùi bản thân trong công việc để quên đi ký ức.
Một bữa tối, mẹ vừa gắp thức ăn vừa trách móc: "A Ninh, con nên ra ngoài kết bạn nhiều vào. Ngày trước hoạt bát thế, giờ suốt ngày ủ rũ như có tâm sự gì."
"May mà hàng xóm mới có chàng trai chuyển đến, đẹp trai lại khéo ăn nói. Làm nghiên c/ứu khoa học đấy, con rửa hoa quả mang sang làm quen đi."
Tay cầm đũa khựng lại, tôi như bị điện gi/ật: "Tên cậu ấy là gì ạ?"
Mẹ vò trán: "Hình như là Tạ gì đó... cái đầu óc này của mẹ."
Tôi đứng bật dậy mở cửa.
Người đàn ông trước mặt mặc áo khoác vừa vặn, vai rộng chân dài, khí chất lạnh lùng.
Đôi mắt hạnh nhân quen thuộc nheo cười, cậu giơ tay ra tư thế ôm: "Lâu rồi không gặp, Hạ Ninh."