Cố Thời nói băng cá nhân là tự m/ua.
Tôi không v/ạch tr/ần ta.
Ngày hôm sau m/ua hẳn thùng băng cá nhân tặng ta, mỉm chuyên nghiệp: "Thế này thì không cần tự m/ua nữa rồi nhé?"
Cố Thời Diễn: "..."
Vài sau đó, tôi cố gắng làm "con hơn cả chính.
Cuối cùng vào ngày nọ, tôi đã cảm hóa được Thời luôn khó gần, khiến cam tâm tình nguyện gọi tôi là "anh".
Tiếc là hệ lại báo cho tôi tiến độ công Thời vẫn mãi dừng ở mươi trăm.
"M/ẹ hai mươi trăm lại là do tôi là con trai đúng không!"
Tôi t/ứ gi/ận dậm chân, thầm mắ/ng Thời là tên k/ỳ th/ị đ/ồng tí/nh.
May mà hệ lại mươi trăm này đủ để Thời nhớ tôi mười năm rồi.
Tôi rơn.
Ngay t/ứ chọn ngày đẹp trời, chuẩn bị khởi hành rời đi.
Hôm đó bầu trời phía Giang xanh, xuân ấm áp.
Tôi lái chiếc xe thể thao màu đỏ, mặc chiếc áo khoác da nổi bật.
Đến cổng tiểu học người lần cuối.
Cố Thời đeo cặp đi lạ/c l/õng giữa đám học sinh tiểu học nhảy nhót.
Tôi ph/ô tr/ương, chạy đến khoác vai ta.
Cố Thời bây giờ không mặt nói "nam thụ thân" chỉ rất tự nhiên hỏi: "Hôm nay chuyện gì vui sao?"
Tôi gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Tôi hỏi lại ta: "Nếu ngày nào đó đột nhiên rời đi, em buồn hay vui?"
Cố Thời khựng lại, kéo kéo đồng phục xanh không nói lời nào.
Nhìn xem, cái bản tính lạnh lùng này.
Không chừng trước sau khi tôi ch*t chưa được hai tháng, đã quên tôi rồi.
"Không để ý đến thì thôi vậy."
Tôi cách vô tâm, xoa đầu Thời Diễn.
"Anh sang đối m/ua cốc sữa, quay lại ngay."