Buổi chiều tan ba chúng đã m/ua sushi, cùng nhau nói cười đi đến thảm cỏ yên núi.
Cùng nhau ăn sushi, Lý Khanh đi sinh ở dưới, lại với Lý Khanh nằm thảm cỏ dưới cây.
Ánh nắng rạng thời đã khá oi bức.
Xung có ai cả.
Phạm Tuyết ăn xong miếng sushi cuối cùng, phủi tay "Ngon thật, cậu chưa?"
Tôi gật đầu và “Tớ rồi."
Cô ấy cười rồi à, ăn rồi thì được rồi nhỉ?"
Tôi váng, thể hiểu được những gì ấy vừa nói.
Lời ấy nói như thể đang nói “Thời đẹp quá, chúng ta ngoài chơi nhé” vậy.
Tôi thức lấy chiếc la bàn và châu thủ mang theo túi.
Phạm Tuyết đã bước, rút con d/ao túi và đ/âm vào bụng tôi.
M/áu tươi tuôn trào, cơn đ/au đến.
La bàn tay có phản ứng, châu ngự cũng không.
Phạm Tuyết mặt phải là là người sống.
Hơn nữa, ấy gi*t phải là pháp thuật, bằng con d/ao bình thường.
Tôi là mình lại bị người bình thường gi*t ch*t?
Còn là bạn cùng của mình?
"Vì… vì sao?” hỏi.
Phạm Tuyết chóng bịt miệng lại, kéo vào cây.
Chỗ này là ta có ai cả.
Lúc này, la bàn tay cuối cùng đã có phản ứng, phản càng lúc càng mạnh, chóng xuống dưới.
Từ cao, nhìn thấy cảnh tượng thể tin nổi… Tuyết chạy đến bên cạnh nhà sinh, gọi Lý Khanh đang đi lên, hai người cười nói cùng nhau quay trường học.
Đi được lúc, Tuyết đó quay đầu lại, nhoẻn miệng cười với tôi.
La bàn phát tiếng vang dữ dội. Tuyết dưới mới là q/uỷ!