Khi đang tò vì sao thế thì chợt nghe ngoài cửa lại Trang về rồi sao?
Tôi quay nhìn, Hiểu Bình cạnh, bạn hồi nhỏ trong của tôi, coi thanh mai mã nên cô ấy vào về nên tiện hỏi cô ấy chuyện ban nãy.
Cô ấy nghe ban đêm quá yên bình thì c/ắt ngang lập tức, là, học, em lẽ tin, tối ngủ đừng cửa sổ, lắng nghe tiếng động ngoài, rất người, bố em đây q/uỷ âm phủ đang tụ tập, bạc tối nên ai đi.
Tôi nghe đến đây thì nhịn được mà bật cười, giờ thời đại nào rồi mà còn m/ê t/ín đo/an vậy.
Hiểu Bình trề môi thiếu kiến thức, nhớ chú Lưu không, năm trước người vạm vỡ khỏe mạnh, đột nhiên lại trở nên đi/ên điên kh/ùng cứ gặp nạn. Anh tin hay thì tùy.
Tôi gì đó thì nghe bà ngoài sân kêu tên tôi, cơm nấu chuẩn bị cơm thôi. Hiểu Bình nhiều, chỉ ngày mai đến chú Hai đỡ rồi ra về.
Khi cơm nhớ đến và Hiểu Bình nói, lên tiếng hỏi "không quá yên bình" lúc trước gì.
Ông trả thì bà gi/ật lấy bát cơm trống của ông: “Chưa no thì đơm cơm cho ông, đừng bậy A Hân nữa.”
Trong chốc lát khí ngại lấy.
Tôi cuống quýt hòa, chỉ mình muốn chuyện nhiều hơn với thôi.
Bà gì nữa, còn cười khan chuyện này coi qua hỏi thêm nữa.
Không ngờ rằng, vào đêm nghe tiếng động mà Hiểu Bình nói.
Buổi tối nằm trên giường chưa cảm cả thân nóng bức, vì thế ngồi mở cửa sổ ra cho thoáng. Kết quả trong nháy mắt giọng miêu tả bằng cuối cùng hiểu người mà Hiểu Bình Lúc tiếng khóc, lúc sau lại thầm, trong núi lại chốn xa xăm trong linh h/ồn, lâng lâng, ngập ngừng dứt, lan rộng trong đêm tối tăm, m/a q/uỷ.
Ngay cả mặt trăng lúc còn tỏ bị mây che đi.
Thật sự vô q/uỷ đang chuyện với nhau, hãi phải vội vàng ch/ặt cửa sổ lại, giọng lập tức nhỏ vốn muốn hỏi ngờ cơn buồn ngủ đột ngột ập nằm xuống ngủ thiếp đi.