Hứa Thanh Vân vô cùng tức gi/ận.
Việc Ứng Uyển Như cùng Bùi Huyền gây ra thảm nhục khiến hôn sự của ta với hắn cũng hủy bỏ.
Hứa Thanh Vân nhiều lần đến cửa bái phỏng đều bị cự tuyệt.
Bùi Huyền đã triệt để vứt bỏ hắn.
Tuy hắn nghi ngờ ta ở giữa gây chuyện, nhưng tiền tài trong tay ta đã là vốn liếng cuối cùng của hắn.
Hắn đành phải cung kính hầu hạ ta.
Ta cũng hào phóng, đưa lượng lớn ngân phiếu cho hắn, để hắn dùng tiền m/ua đường đổi phe.
Lúc này hắn mới hóa gi/ận làm vui, cầm tiền đi khắp nơi vận động.
Đúng lúc hắn sắp đầu nhập dưới trướng Kỳ Vương, Hứa Mộc Yên khiến hắn trở tay không kịp.
Nàng ta trở thành thị thiếp của Bùi Huyền.
Dù bị ch/ôn vùi từ ngày đại hôn thất thố, nhưng cả thượng kinh đều biết nàng là con gái Hứa Thanh Vân.
Hành động này vô hình trung công bố với thiên hạ: Hứa Thanh Vân và Bùi Huyền vẫn còn qu/an h/ệ mật thiết.
Kỳ Vương lập tức đóng cửa từ chối, bao nhiêu công sức trước đây của hắn đều đổ sông đổ bể.
Còn Bùi Huyền thì xóa sạch vận suy, lập hạ liên tiếp công lao.
Mới đây uống rư/ợu tình cờ bắt được tội phạm buôn trẻ con, giải lên quan phá vụ án b/ắt c/óc lớn nhất thượng kinh.
Lại còn gặp dân lưu tán sau động đất khi đi du ngoạn, an trí họ trước tránh được bạo lo/ạn.
Tiếp theo lại phát hiện mỏ tư ngoại thành, tăng thêm nhiều thuế khoáng cho triều đình.
Từng việc từng việc, nhanh chóng khôi phục thanh danh và ân sủng hoàng thượng.
Nhưng ta rõ ràng, Bùi Huyền rất không đúng.
Kiếp trước những chuyện này đều do người khác làm, Bùi Huyền như có tiên tri chi nhãn đoạt lấy công lao.
Nghĩ đến ánh mắt lấp lánh kỳ lạ của Hứa Mộc Yên trước khi rời đi.
Ta đã hiểu.
Hóa ra, nàng ta cũng trọng sinh.
Dựa vào ký ức kiếp trước, nàng giúp Bùi Huyền lập công nghiệp, nên Bùi Huyền mới bỏ qua hiềm khích thu nàng làm thiếp.
Hứa Thanh Vân đ/ấm ng/ực dậm chân, ch/ửi Ứng Uyển Như hại hắn, lại muốn mượn mặt Hứa Mộc Yên kết nối Bùi Huyền, nhìn ta cũng không ra mắt phải mũi.
Ta cười lạnh mấy tiếng, ném cho hắn lọ th/uốc thần trợ th/ai.
Bảo rằng đây là bảo vật trấn điếm của dược phố ta, không phải thân thích thì bao nhiêu tiền cũng không b/án.
Hứa Thanh Vân nghe xong lập tức tinh thần phấn chấn, muốn đem th/uốc cung phụng hương khói hằng ngày.
Sắp đến thánh thọ của Bệ Hạ, việc chưa có hoàng tử mãi là nỗi trăn trở của đế hậu. Nếu giúp Bệ Hạ đắc tự, dù tội lớn mấy cũng được miễn tội.
Ta nhàn nhã đu đưa xích đu trong viện.
Nhìn hắn tràn đầy hi vọng, lòng ta cũng vui sướng.
Bởi vì, hi vọng càng lớn, khi tuyệt vọng mới càng đ/au đớn.
Hứa Thanh Vân, mẹ con Hứa Mộc Yên đã đền tội.
Còn ngươi và Bùi Huyền hai kẻ gia hại, ta sao có thể buông tha?