Vừa rủa xong, thoắt đã gặp công Yến nhà ăn.
Lúc này Yến vẫn chỉ là một đứa con ngoài giá thú coi trọng của gia, chỉ vài năm nữa, anh ta sẽ trở thành người nắm quyền trẻ tuổi nhất lịch sử mấy năm của gia.
Tôi chằm Yến.
Quả hổ là công của cuốn sách, vai thon dài, dù bây giờ chưa nắm quyền đã có chút chất khiến người khác dè chừng.
Cằm nhói, kéo mặt lại, ánh sắc lạnh:
"Lại gì nữa?"
Không biết lại chọc gi/ận vị thiếu gia này ở chỗ nào, hắn trông giống như gã chồng gi/ận dữ đang hỏi người vợ ngoại người là ai.
Gì trời, đâu phải Thần, đừng có chiếm hữu thế, dám nói, chỉ cúi ngoan ngoãn lắc đầu:
"Không gì cả."
Giang nhíu mày, lúc trầm lạnh:
"Chu Dương, trông rất lạ đấy, hôm nay chằm người này thì chằm người kia, rốt cuộc muốn gì?"
Muốn sống đấy, thiếu gia của tôi.
Tôi đã rồi, chống lại Sở, thì sẽ mình có nịnh nọt hai nhân vật không.
Nếu sau này thực sự xảy ra chuyện hòa giải, có lẽ có đ/á/nh bài cảm với nhóm nhân vật để giữ mạng, biết đâu còn có c/ứu luôn.
Nhưng cho cơ đó.
Hễ chạy đến bên hai người đó, theo sát sau, suốt theo như theo tội phạm, ánh u ám của quyết định nói thật:
"Thực ra hai ta sống một cuốn tiểu thuyết, nhất định sẽ thích Thần rồi bị Yến gi*t ch*t, nhiên với tư cách là em của cậu, rời bỏ nên bị gi*t luôn. định lấy lòng họ, để sau này họ tha cho hai ta một chó."
Giang kh/inh bỉ cười một tiếng, cho kháng cự nói:
"Đã ít mấy tiểu linh tinh rồi, n/ão hỏng mấy đấy, bắt đầu đi đ/á/nh cùng tôi, đừng có suốt ký túc cả người đần cả ra."
Tôi vô thức kháng cự:
"Tôi không....à...."