Nhờ nghiệm hai trước, thứ ba ta đã thuần thục hơn.
Khi lên ngựa, ta Diêm Tiêu lại đài quan chiến.
Ta nắm dây cương, mang theo nộ trường đấu.
Trường mưa trơn trượt, hạn chế Trình Hoàn Bích những kẻ sợ ngã.
Nhưng ta không sợ, liên ghi bàn dễ ba.
Bùi Cảnh vốn tất thắng, chúng ta trận, tỏ vẻ ngạc.
Nhưng đó, chúng ta lại tư.
Mau chóng đến năm.
Trình Hoàn Bích sức động tác dần, ta dẫn mang cầu lao về thành, chỉ ghi thêm bàn là thắng.
Ta không nghĩ còn ngại.
Cho đến khi gậy cầu của Bùi Cảnh, móc ta.
Trời đất quay cuồ/ng, ta cùng ngã xuống đất.
Ta đ/ập mạnh xuống đất, còn Bùi Cảnh nhảy giẫm xuống người ta.
Khoảnh khắc ấy, thời gian như giãn ra.
Ta nhìn móng trên óc ù đi.
Ký ức tràn ngập như gào thét đầu ta.
Ta chợt nhớ mình đã thế nào.