Thẩm Linh vừa được nghỉ đông đưa con Đô.
Năm nay, tôi sẽ cùng nhau đón Tết.
Tuy tôi biết mấy qua giữa có gì, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy là lạ.
Đứng trước gương thay mấy bộ quần áo, mãi mới chọn được một bộ bị ra ngoài.
Nhưng còn ra khỏi thì bị lại: em đi đón chứ có phải đi họp đâu, mặc thế gì? thay đồ đi!”
Tôi hậm đi thay đồ.
Đón được người, hầu như suốt dọc đường tôi câu nào.
Vừa xuống xe, Đường nhào vào lòng Quả, để tôi và Linh lại phía sau, lúng túng biết gì.
“Cảm ơn anh.”
Thẩm Linh đột nhiên quay sang tôi.
“Tại sao lại cảm ơn?”
“Cảm ơn khiến trai em thực hạnh phúc.”
“Đó là điều tôi nên làm.”
“Còn một chuyện nữa.”
Giọng Linh trở nên nghiêm túc.
“Em muốn giải thích rõ anh. hôn nhân giữa em và trai em là thể hơn được nữa. Là để con đi học cho thuận tiện Bao qua em luôn ấy như trai, còn ấy em là em gái.”
“Tôi biết, những qua hai vất vả rồi.”
Nghe tôi vậy, thể Linh dần thả lỏng.
“Vậy sau này, ta là một nhà rồi, nhé.”
“Ừm.”
Tôi gật đầu.
Ban đầu tôi cứ nghĩ mình sẽ gh/ét trẻ con.
Nhưng Đường thay đổi suy nghĩ của tôi.
Con bé thực dễ thương.
Nó đồng, thông minh, chơi đùa tôi mà hề ngại ngùng.
Theo lời nhỏ Đường dạn dĩ, cởi mở.”
Con bé tôi đẹp trai, tiếc là hay cười.
Nói xong còn dùng hai ngón tay nhẹ lên má ra một cái miệng cười.
Tôi bị con bé chọc bật nó bèn đến:
“Bố ơi, bố mau đây nhìn nè, chú Chu lên đẹp trai lắm luôn đó!”
Tống ra vẻ ngắm nghía khuôn mặt gật gù đồng tình:
“Công nhận, lên đúng là đẹp hơn thật.”