Ngày sau, vừa mới thức dậy thì đã nhìn thấy Liễu Hoàn làm xong bốn món mặn và ngón canh rồi.
Tôi lắc lắc đầu, cố gắng để nghĩ mấy chuyện q/uỷ vớ vẩn xảy ra buổi nữa, bước nhanh về phía trước, ngùng nói: “Cô khách, sao để cô làm cơm này được.”
Liễu Hoàn cười thẹn thùng: “Anh Minh, em ở nhà của anh, cũng đâu ở được, đây điều em nên làm. Chỉ tài nghệ nấu của em được tốt lắm, biết hợp khẩu vị của anh Anh đây thử đi.”
Tôi ngùng ngồi xuống bàn, thử miếng, thấy trong cơm mùi tanh nói được thành đây món mà.
Liễu Hoàn nhìn chằm chằm tôi, cố gắng nén nghi vấn trong lòng xuống, nở nụ cười Liễu Hoàn: “Ngon lắm, cô.”
Ăn cơm xong, ở chung Liễu Hoàn giác cùng kỳ quặc nên lấy đại cớ để ra ngoài.
Ai vừa trước thì liền phát hiện những vết tích xiêu xiêu vẹo vẹo ở trước nhà tôi, rất nhiều đường, chịt lên nhau, bởi trước nhà kiểu quả thông nên những dấu vết này cùng ràng.
Tôi ngây người trước cửa, cả người run cầm cập, đây dấu vết rắn bò đối lầm được, hơn nữa chịt này thì tức số rắn bò đây đối nào được.
Cho nên, âm thanh nghe được chắc chắn phải ảo giác. Tối qua, thật số rắn nào đó bò quanh quẩn ở nhà tôi.
Giữa ngày hè này, mặt trời đỏ rực chói treo ở trên trời, lại thấy sau lưng ớn lạnh.
Cả người mềm nhũn ra, nhiên muốn ra khỏi nhà nữa, lảo đảo quay trở về phòng.
Lúc này, chẳng để ý đến những lời Liễu Hoàn nói nữa.