Tòa trời sụp đổ chỉ sau một đêm, ty rơi vào cảnh hỗn lo/ạn.
Nhưng tôi còn chưa kịp nộp đơn xin nghỉ việc bị b/ắt c/óc.
Tỉnh dậy trong bóng tối kịt.
Trong không gian m/ù mịt tôi nghe hét thất thanh của nữ chính:
"Đừng tới gần! Cút ra!"
"Khà khà, phản chủ. nuôi bao cấu ngoài hại tao?"
"Xem thường rồi, giỏi đựng hơn cả c/on ngày xưa."
Tôi lần theo động bước tới, mắt dần thích ánh mờ.
Một bóng lưng đàn ông hiện ra.
Lão già - cha của bốn anh em họ.
Dù già nua nhưng vẫn phụ nữ.
Hắn ch/ế được nữ chính.
"Mày không xứng nhắc tới mẹ tao, si/nh!"
"Chà, đúng là có cá tính. Chẳng trách mấy thằng con cứ vấn vương mãi."
"Đồ nhu nhược!"
Tôi răng lợi, tim đ/ập thịch, lao tới:
"Đồ vật!"
Nhưng ngay lập tức bị hai vệ sĩ áo ch/ế.
"Tặng các con này."
Tôi run lẩy bẩy, buột miệng kêu lên:
"Tôi... tôi bị bệ/nh!"
Hai vệ sĩ tay: "Bệ/nh gì?"
"HIVZZZZZZZZ"
Không ngờ câu nói vô lý lại hiệu nghiệm.
Bọn họ lùi phắt hai bước: "Ông chủ, chúng tôi xin kiếu."
Tên cha cười gằn:
"Vậy để tự xử. cũng có bệ/nh."
Hắn định tục nữ chính.
"Gi*t Thả cô Lâm thư ký ra!"
"Đừng sốt ruột, ch*t rồi còn đâu vị?"
Tiếng thở dần yếu ớt của nữ chính khiến tim tôi lại.
Tại sao?
Mọi chuyện cứ thế sao?
Không!
Tôi gào thét phá thanh, dồn hết cả đời tới.
Lão già kiếp!
Nhưng...
"Đoàng!"
Một phát sú/ng.
Đau quá.
Lưng rát bỏng.
Tên gầm lên:
"Ai cho chúng n/ổ sú/ng?! Đồ ng/u! con đàn bà tay không có gì đ/áng s/ợ?!"
Khi ngã xuống, nắng cuối lọt qua khe cửa.
Rồi những sú/ng theo lên...