Suốt mấy ngày liền, phủ đệ chìm bầu không khí u ám. Cái sân vườn vốn rộn tiếng cười đùa giờ còn tiếng thở dài nuột.
Nương khóc thút thít: "Nhị con khổ Cái tính nết ấy sao chốn cấm? Thương con bé lắm..."
Nói được mấy câu, đôi mắt đã đỏ hoe. Hồi vào Đông Cung, nương từng khóc như vậy. Chỉ mấy sau, người đã dương biệt.
Lòng chợt Sợ đi vào vết xe đổ ấy, quyết vào thăm Tỷ. Phải nhắc nhớ rằng dù gặp gì, còn chúng ở đây.
Những chiếc đèn lồng đỏ chưa kịp tháo xuống. tới nơi, búi tóc dở dang. Thấy tôi, chạy ào ra ôm chầm vai run lẩy bẩy.
Tỷ sợ Tôi siết ch/ặt vòng tay, vỗ nhẹ vào lưng thì thầm: "Tỷ đừng sợ".
"Tỷ thấy rồi..." Giọng nghẹn lại, "Mặt ấy trắng bệch, đôi mắt đỏ ngầu, mắt không ngừng. lau mãi không hết..."
Tỷ nở kể: "Đại nhớ huynh trưởng, nhớ mẫu, muốn về nhà. định dắt ấy về thì tỉnh giấc..."
Cổ họng nghẹn ứ. Những giọt mắt nóng hổi lăn dài chẳng nên lời.
Tôi quyết ở vài ngày.
Đêm ấy muội đắp chung chăn. ôm ch/ặt cánh tay tôi, đầu tựa vào vai, thì thào: "Lâu lắm rồi mới được ngủ ngon thế này..."
"Bình An à..." Giọng chợt "Sau này mẫu... nhờ muội chăm sóc nhé."
Tôi nắm ch/ặt tay "Tỷ yên tâm. Nhưng phải với muội - định phải cho tốt, được không?"
Nhị lặng. Hồi lâu sau, mới ừ một tiếng.
Tôi chợt nhớ thuở bé, thường cõng đi chơi Mỗi lần đều một mình chịu ph/ạt, giữa sân nhịn đói.
Có lần xót quá, lẻn ra bếp lấy tr/ộm cái bánh bao. Về sau mới biết là phần để đợi đi tr/ộm".
Lần đầu uống là do dắt đi. m/ua hoa quả ngoài phố, mùi thơm khiến mê mẩn đòi Hai em nâng chén tì tì, kết cục say xỉn mấy ngày liền.
Nhị ph/ạt. bắt chép sách luyện đến khỏe còn cặm cụi. Tôi bèn bắt chước nét của Tỷ, giúp chép lén.
Còn biết kỷ niệm nữa: lần đầu thoa lần đầu xuống bếp, dạy cưỡi hoa dạo phố, thuyền hồ, tiểu thuyết... cuối cùng sách tịch thu hết.
"Phồng lên nào cô bé!" bật nhắc mê đắm tình sách đến khóc. hỏi, dám thin thít.
Vai đẫm. khóc.
Hai ngày sau từ biệt, không ra tiễn tôi. Đứng trước cổng đợi mãi không thấy, xe ngựa chuyển bánh, ngoái Một ẩn sau cánh cổng.