Ta không ngờ hắn ngay cả việc gia miện cũng không chờ được mà đã muốn ta rời đi.
Ta nuốt nỗi buồn xuống: “Thần Trình Vọng, tự xin trấn thủ biên ải, vĩnh viễn không hồi Kinh. Mong Bệ hạ khai ân.”
Cả phòng tĩnh lặng.
Ta không dám nhìn biểu cảm của Tiểu Hoàng đế. Niềm vui sướng có thể có trong ánh mắt đó, sẽ đ.â.m ta tổn thương hoàn toàn.
… Nhưng trái tim ta dường như sớm đã tê liệt rồi.
Nào ngờ, ta đợi nửa khắc, chỉ nghe thấy tiếng nức nở của Tiểu Hoàng đế.
Hàng mi dài như lông quạ, treo những giọt lệ sắp rơi. Thấy ta nhìn hắn, hắn trực tiếp nhấc chân đ/á vào người ta.
Cú đ/á đó dùng rất nhiều lực, ta vốn đã mang thương tích càng không đứng vững ngã xuống đất.
Ta vội vàng leo lên, lại thấy Tiểu Hoàng đế trước mặt từng bước cởi bỏ đai lưng và áo ngoài của mình.
Hắn nhìn ta, mang theo oán h/ận và uất ức.
Dường như việc ta im lặng quá lâu, tự động bị hắn cho rằng đã biến thành kẻ ngốc. Hắn lau nước mắt, giáng một bạt tai thẳng vào ta: “Vẫn không hiểu?”
Hiểu?
Hiểu cái gì?
Đầu óc hỗn lo/ạn của ta như thể lại bị trát một lớp hồ dày đặc…
“Cái gì?”
Tiểu Hoàng đế càng thêm tức gi/ận. Hắn một tay quăng những thứ trên bàn án vào mặt ta.
Mùi mực xộc vào mũi, ta có chút luống cuống gạt giấy tờ ra. Trên tiêu đề đường hoàng viết vài chữ lớn: [Lễ Chế Lập Hoàng Hậu”]
Lòng ta càng đ/au đớn hơn: “Bệ hạ, Người đã có người trong lòng rồi sao?”
Tiểu Hoàng đế đứng ngây ra.
Sau đó Tiểu Hoàng đế gi/ận không thể kiềm chế, “Đồ Trình Vọng c.h.ế.t bầm!” Hắn gi/ận đến cực điểm, cọ bút giấy tờ trên tay đều bị hắn ném về phía ta: “Sao ta lại thích cái tên ngốc nghếch như ngươi chứ? Đồ Trình Vọng c.h.ế.t bầm! Đồ Trình Vọng c.h.ế.t bầm! Đồ Trình Vọng c.h.ế.t bầm!”
Những thứ không đ/au không ngứa kia càng giống như cây gãi ngứa, nhưng câu nói “thích” kia mới thực sự như giẫm lên trái tim ta.
Ta mạo hiểm đại bất kính đứng dậy, ba bước thành hai bước đến bên Tiểu Hoàng đế, “Đệ thích ta?”
Đó là lần đầu tiên kiếp này chúng ta gần nhau đến vậy. Gần đến mức hơi thở hai người quấn lấy nhau.
Hắn như thể cuối cùng cũng trút bỏ mọi phòng bị mà òa khóc: “Đều tại ngươi! Trình Vọng, đều tại ngươi! Ta khó khăn lắm mới trở về từ cõi ch*t, ngươi lại ngày ngày muốn cưới người này người kia. Ta nói với ngươi, ngươi đều không nghe, đồ Trình Vọng c.h.ế.t bầm!” Hắn vung nắm đ.ấ.m đ/ấm vào người ta.
“Ngươi đều không nghe, ngươi đều không biết, kiếp trước ngày ngày tìm ta, kiếp này không thấy bóng dáng ngươi đâu. Ngươi thích ta không? Ta còn muốn hỏi ngươi điều này đấy!”
Tiểu Hoàng đế khóc như hoa lê dính mưa: “Vì sao ngươi không thương ta nữa? Vì sao ngươi không thích ta nữa?”
“Thích.” Ta ngây người nói: “Ta thích, ta thích đệ c.h.ế.t đi được! Đệ là người mà Trình Vọng ta mấy kiếp đều thầm yêu.”
Ta cuối cùng cũng ôm hắn vào lòng, như thể ghép lại xươ/ng sườn vào cơ thể mình. Hắn không nói, nước mắt cứ chảy mãi.
Hai người ôm nhau một lúc lâu như vậy, ta mới nghe hắn mở lời.
“Trình Vọng.”
“Ta đây.”
“Huynh ôm ch/ặt quá, buông tay.”
“Không buông.” Ta hiếm khi trở nên bướng bỉnh: “Cả đời cũng không muốn buông. Đệ là của ta, của riêng một mình Trình Vọng.”
“Cái gì?” Tiểu Hoàng đế xù lông: “Rõ ràng là ta cưới huynh, dựa vào cái gì ta là của huynh, huynh nói lung tung!”
“Được.” Ta phụ họa như vậy: “Ta là của đệ. Là của riêng một mình Tạ Bất Lận.”
14.
Tiểu Hoàng đế thậm chí còn trùng sinh sớm hơn ta.
Đây là điều mà sau này ta mới biết được. Đại hoàng tử bức cung không thành công, là Tiểu Hoàng đế tự mình nhường ngôi.
Hắn nói hắn không muốn ngồi ngai vàng, mệt mỏi lắm.
Kiếp trước hắn vốn dĩ đã định vứt ngai vàng cho con cháu tông thất, rồi cùng ta du ngoạn khắp nơi. Chỉ là hắn chưa kịp đợi, người con cháu tông thất kia đã bị Đại hoàng tử cư/ớp mất.
Họ trong ngoài câu kết, làm phản.
“Ban đầu ta còn có quân bài dự phòng, nhưng bọn họ lấy lệnh bài bên người của huynh, nói huynh c.h.ế.t rồi, ta lập tức liền…” Tiểu Hoàng đế thấy ta im lặng nửa ngày, cuối cùng mới chợt nhận ra nhìn ta, “Này! Trình Vọng! Huynh đừng lộ ra nụ cười gh/ê t/ởm như vậy chứ?!”
Ta vội vàng chấn chỉnh thần sắc: “Thế kiếp này sao đệ lại bắt giam Đại hoàng tử trước?”
“Đương nhiên là hắn ta nói hắn thầm yêu huynh.”
“Thầm yêu… ta?” Ta lập tức ngây người. Kiếp trước không hề có chuyện này.
“Cái gì? Huynh còn cảm thấy vui mừng phải không?! Ý gì hả, Trình Vọng?”
Ta vội vàng tay chân luống cuống muốn dỗ, lại bị một cước đ/á xuống gầm giường.
Rầm—
“Đồ Trình Vọng c.h.ế.t bầm!”
Ta trèo từ dưới đất lên, nhìn thoáng qua chính là Tiểu Hoàng đế mềm mại như một cục bột vậy. Mặt đỏ bừng vì gi/ận, trên người cũng chi chít vết lằn.
Lửa lòng ta ch/áy dữ dội.
“Này này này, huynh dừng tay, Trình Vọng! không được ban ngày tuyên… ưm. Không được hôn… Ưm.”
[HẾT]
Mình giới thiệu 1 bộ cổ đại, chủ công khác do nhà mình đã up lên web MonkeyD ạ:
Ta Mang Ki/ếm G/ãy Mời Trăng Sáng - Tác giả: Trúc Thất Thất
Năm thứ ba chăn trâu, Tu Chân Giới có một vị tiên nhân chạy trốn. Hệ thống lệnh ta đi cõng người.
【Ngươi hãy mang người này tới cho nhân vật chính, từ đó mở ra mối tình nghiệt duyên của bọn họ.】
Ta nhìn vị chủ nhân của câu chuyện, một người bị đục xươ/ng, khoét mắt. Vị tiên nhân này ta quen. Lúc còn là ăn mày, ngài ấy từng cho ta hai chiếc bánh bao.
Ngài ấy là một người rất, rất tốt.
1.
Ta cẩn thận kéo ngài ấy từ dưới nước lên. Những vết roj đan chéo nhau lộ ra trong không khí. Một vết s/ẹo đ/áng s/ợ nhất gần như xuyên qua toàn bộ tấm lưng, vặn vẹo méo mó. Chỗ lẽ ra chứa tiên cốt giờ sờ vào trống rỗng.
【Hệ thống, tiên cốt ở đây... đi đâu rồi?】
【Bị móc đi rồi chứ sao, dù sao thì Thời Khanh cũng là người có võ lực cao nhất trong toàn bộ câu chuyện, không lấy tiên cốt ra thì không thể áp chế được.】
【Cũng không có lợi cho sự phát triển tình cảm sau này.】
Giọng ta hơi run, tay không dám chạm lung tung:【Có đ/au lắm không?】
Hệ thống chê ta ngốc: 【Bọn họ đâu phải kẻ khờ, lúc tỉnh táo sao có thể ra tay được?】
【Sau khi hạ t.h.u.ố.c mê, choáng váng thì sẽ không cảm thấy gì nữa đâu.】
Ta hỏi nhiều quá, hệ thống thấy phiền:【Hỏi nhiều vậy làm gì, mang người tới đó, ngươi lấy tiền rồi đi, ta tắt máy đi du lịch, mọi thứ sẽ kết thúc thôi.】
Thân hình tiên nhân cao lớn, nhưng khi nhấc lên lại nhẹ bẫng. Chiếc áo trắng lay động, xươ/ng sườn cấn vào người ta đ/au đến phát khóc.
Bọn họ thật nhỏ nhen, nói là yêu h/ận tình th/ù, nhưng đến một bữa cơm cũng không nỡ cho. Lại còn hành hạ người ta ra nông nỗi này.
Có lẽ ta khóc quá nhiều, hệ thống bỗng kiên nhẫn hơn một chút:【Dù sao cũng là ngược luyến tình thâm, giai đoạn đầu đương nhiên phải chịu chút khổ sở.】
【Với lại ngươi cũng đừng quá lo lắng, kết thúc của cuốn tiểu thuyết này là HE.】
【Cuối cùng mọi người đều sẽ hạnh phúc.】
Ta nhớ tới cuốn sách mà hệ thống nhắc tới. Trong đó, người đệ tử sa vào M/a đạo dùng những th/ủ đo/ạn dơ bẩn từng bước kéo người sư tôn như ánh trăng sáng xuống vũng bùn. Năm đó ta chỉ lật xem qua vài lần, thấy gh/ê t/ởm quá nên đã dùng nó làm gạch kê chân bàn.
Đi được nửa đường, hệ thống chợt gi/ật mình: 【Ngươi đi sai đường rồi à? Đây không phải đường đến M/a giới.】
Ta nâng tay, cõng người càng ch/ặt hơn một chút:【Ta sẽ không giao ngài ấy ra.】
【Chỉ có Lệ q/uỷ á/c mới đưa ân nhân vào Địa ngục. Một người có lương tri không thể làm được chuyện này.】
2.
Khi Thời Khanh tỉnh lại, ta đang sắc th/uốc.
Gió cuộn theo mùi t.h.u.ố.c lên chín tầng trời. Ngài ấy không còn mắt, từ trên giường ngã xuống, mò mẫm vô vọng. Nghe thấy tiếng ta vào, ngài ấy lúng túng hoảng hốt lại đụng phải góc bàn, đ/au đến mức hít sâu.
“Ngươi là do ai phái tới? Tần Trúc? Hay Thẩm Chương?”
Ta gãi đầu, không biết phải giải thích hệ thống là thứ gì. Ánh mắt liếc thấy con trâu đang cột ngoài cửa, ta đổ mọi trách nhiệm lên đầu nó: “Đều không phải. Lúc ta dắt trâu xuống sông tắm thì gặp được ngài.”
Con trâu già ngoài cửa vì bị đổ oan mà hừ hừ hai tiếng bất mãn, quay lưng lấy m.ô.n.g chĩa vào ta.
Vừa rồi động tĩnh không nhỏ, vết thương trên người tiên nhân lại rá/ch ra chảy m/áu. Chỉ đành bôi th/uốc, băng bó lại từ đầu.
Giọng ngài ấy run run vì yếu ớt: “Ngươi là ai?”
“Thủ Thời.” Ta không biết chữ, hỏi hệ thống rất nhiều lần mới quyết định lấy cho mình một cái tên như vậy.
Th/uốc ngoài cửa đã sắc xong, chỉ là ngửi thấy vị vừa đắng vừa chát.
Thời Khanh c.ắ.n ch/ặt răng không chịu uống, ngài ấy sợ ta bỏ t.h.u.ố.c đ/ộc vào.
Ta an ủi ngài ấy: “Đừng sợ, năm xưa ngài từng c/ứu ta.”
Tiên nhân nghi hoặc: “Khi nào?”
“Trước miếu Thành Hoàng, hai chiếc bánh bao.” Lúc đó ta còn chưa chăn trâu. Chỉ là một tên ăn mày dở sống dở ch*t, mặc quần áo rá/ch nát co ro trong ngôi miếu đổ nát. Khi sắp c.h.ế.t đói, có một vị tiên nhân toàn thân tỏa ánh vàng đẩy cửa bước vào, trên tay cầm hai chiếc bánh bao nóng hổi.
Kéo ta từ trên đường Hoàng Tuyền trở về.