Phía Trong Ngôi Nhà Gai

Chương 11

14/03/2024 08:49

11.

Tôi thể tin được nhìn chằm họ, tôi, ruột tôi, thể mở miệng rủa ch*t đi.

Tôi hiểu…

Tôi sự hiểu, tại sao những người nhẫn tâm đến thế.

Lời dối lớn nhất mà cái xã hội dạy cho là: núi Thái Sơn/ Nghĩa nước ng/uồn chảy ra.”

(Cha cha…” cái gì, phải mà… hông mà”)

Con cái trời yêu mẹ, một số người cha, người ích kỷ, chèn để người ta được sống yên.

Tôi thẫn thờ về b/ệnh v/iện, cảm thấy b/ệnh mình càng nặng hơn cái đang chịu, cố cười, cầm cháo đến gặp bà nội, định chia với bà những chuyện thú vị mà bịa ra.

nằm động trên giường, một đám người vây quanh, bác sĩ vội vã với tôi, tình ng/uy k/ịch, cần phải c/ấp báo cho bố đến rồi.

Hộp giữ nhiệt tay rơi xuống, ra sàn nhà.

Sững người một lúc, cười vụt tắt, vội vàng xin dọn dẹp mặt sàn sạch sẽ, trên ghế dài, dám nhìn bà dù chỉ một cái.

Sau khi hai người kia đến, bác sĩ ký đơn tiền, rồi mới thể hành ph/ẫu th/uật, tỷ lệ thành công cao lắm, thời gian cũng lâu.

Tôi một góc đợi thật lâu, dũng khí để chờ đợi cũng dần dần kiệt. nghe thấy, phía bên kia, hai kẻ kia còn kiên nhẫn tán gẫu với nhau, đến tôi, ngữ khí nên b/ực b/ội.

Mẹ nói: “Tôi Tô Đàn Nguyệt thể bị ôm nhầm mà, trước đây nhờ Nhuyễn Nhuyễn nhổ tóc nó đi xét nghiệm, chắc hôm đấy.”

Bố phụ họa: “Không sai, nhà chúng ta làm cái gen k/inh thế.”

góc, vừa hay một chậu cây lớn che chú ý đến tôi, kiêng nể mà chê bai tôi.

Tôi buồn, muốn nói, đó chỉ là chứng tr/ầm c/ảm thôi, phải bị k/inh.

Tôi lo, cảm bà sẽ qua khỏi.

Tôi muốn khóc, nước mắt cứ đọng nơi khóe mi.

Bí bách đến n/ão chịu.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm