40.
Giang lái xe đưa đi bờ biển.
Anh ta xuống trước cửa xe tôi.
Sau khi xuống xe, tiếng pháo vang lên ầm đinh tai óc.
Pháo đầy như chiếu sáng màn đêm trống vắng.
Đám bạn của hoan hô đến.
Hình như rất lãng mạn, hình như anh ta thật sự yêu tôi.
Tôi ngước mặt lên, nhìn thấy vô số văn với nhiều hình dạng khác nhau thay đổi trên bầu đêm.
Ánh lửa trong đồng tử từ sáng rực sang lịm.
Người xung quanh nhìn với ánh hâm m/ộ.
Tôi nhớ lần kia đi bờ biển với Trúc.
Không có khán giả, không có pháo hoa, hai chúng chỉ có pháo sáng tay.
Chúng tản bộ dọc theo đường ven biển, phiếm với nhau.
Ban đêm lớn, cởi áo khoác, khoác lên tôi.
Đột nhiên anh ‘khụ’ một tiếng sờ trong túi ra thứ gì đó.
Tôi tò nghiêng đầu nhìn sang.
Anh lòng bàn tay ra:
“Ôn Miên Miên, anh nhé!”
Là một chiếc nhẫn kim cương.
Tôi kích động không ngừng được, không đợi anh ra, tự mình rồi đeo lên.
Không lớn không nhỏ, rất vừa vặn.
Tôi thật sự rất thích.