Nửa đêm chợt cảm thấy có ánh mắt đang nhìn, mở mắt ra thấy Yên Hồi mặc long bào đứng đó.

Gương mặt y ẩn trong bóng tối, thấy ta tỉnh giấc liền nhe răng cười, giọng như q/uỷ dạ xoa: "Hoàng thúc ngủ ngon thật. Không như trẫm, ba ngày chưa từng nhắm mắt!"

Ta ngồi dậy nhìn hắn, quầng mắt thâm đen, trong mắt đầy tơ m/áu.

Ta nhíu mày. Tình huống gì thế? Ba người bọn họ đi/ên cuồ/ng đến thế ư? Sau khi thấu hiểu lòng nhau lại đại chiến ba ngày ba đêm?

Rồi Yên Hồi chợt nhớ tên phụ bạc như ta, định đem ra tr/a t/ấn đến ch*t? Nói vậy chân Yên Hồi không mỏi sao? Tiêu Dật An cùng Chúc Cẩm Vinh chẳng lẽ bất lực?

Thà để ta lên còn hơn! Thật phung phí của trời!

Yên Hồi bóp ch/ặt hàm ta, mắt đỏ ngầu: "Hoàng thúc, miệng nói yêu trẫm, giờ trẫm đứng đây, trong lòng người đang nghĩ ai? Là Chúc Cẩm Vinh? Hay Tiêu Dật An?"

Hả?

Ta chưa kịp nói, y đã x/é rá/ch áo ta, cắn mạnh lên vai.

Ta đ/au đến co rúm, y trèo lên giường, tay nắm lấy eo ta.

"Khoan... khoan đã!"

Đâu giống muốn gi*t ta?

Yên Hồi hôn xuống, đôi môi xâm lấn cư/ớp đoạt không khí trong miệng. Mắt đỏ khàn giọng: "Hoàng thúc, người nói thêm một câu với họ, trẫm gh/en đi/ên lên được."

"Hoàng thúc, giờ phút này, cuối cùng người thuộc về trẫm rồi."

Không đúng! Sao Yên Hồi lại áp chế ta?

Ta vùng vẫy dữ dội nhưng không lay động được y.

Y lại dễ dàng tách đôi chân ta ra.

Ta khóc lóc, không phải tiểu hoàng đế là thụ sao?

Càng ngĩ gta càng khóc thảm thiết, ta đâu phải công, vừa hưởng thụ liền bị điện gi/ật.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
2 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)
4 Vào Hạ Chương 17
5 Trúc mã ghét Omega Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm