Chiều hôm Ninh điều sang chi công ty.
Còn bàn việc được thẳng vào văn Yến.
Dù ngồi chung nhất quyết trực tiếp mà luôn nhờ chuyển lời.
Trợ Lý chạy đi chạy cả trăm lượt, cảm nhận rõ sự uất trong ánh mắt người công ăn lương ta.
"Sếp trưa nay cậu ăn gì?" Giọng Lý mệt mỏi.
Tôi nhìn cúi đầu giả vờ bận rộn, đáp:
"Không cần, trưa nay hẹn rồi."
"Rầm!" Một chồng hồ sơ ném phịch xuống bàn. bước về phía mặt đằng đằng sát khí.
"Hứa Ninh điều đi nơi khác, vậy hẹn ăn trưa ai? xem lời cảnh báo là gió thoảng tai phải không?!"
Tôi ôn tồn đáp:
“Ông nội mời dùng cơm trưa."
Cố nhíu giọng băng:
"Ông ấy tìm gì?"
Tôi lắc đầu:
"Không biết."
Sau im lặng, mới tiếng:
"Lát nữa đi cùng em."
Cuối cùng thể đi Chi xảy ra sự cố khẩn cấp, nhưng trước khi rời đi, ấy vẫn quên dọa tôi.
"Nếu tới từ chức ông nội, về tha cho đâu."
Tôi ngoan ngoãn gật đầu hứa hé răng nửa lời, nhưng ngay sau đó theo xe ông nội thẳng tiến ra nước ngoài.
Cố cấm rời đi nên đành phải dùng hạ sách này vậy.
Tôi sống ở thị trấn lãng mạn đó ba ngày liền.
Đêm thứ tư, ra đi dạo thì một bao tải trùm đầu.
Tôi chưa kịp kêu la, miệng bịt ch/ặt.
Bọn họ trói giường rồi ùa nhau rút lui.
Mãi sau mới nghe tiếng bước chân.
Nhịp chân mạnh đặn. Anh thong thả ngồi xuống mép giường, lòng bàn tay chai sần khẽ chạm vào tôi.
Tôi giãy giụa dữ dội, gào thét thành tiếng.
Bao tải ngay lập tức được ra. Ánh đèn lọt vào vẻ mặt xám xịt.
Anh nhe răng cười ý, x/é trên miệng rồi chậm rãi nói:
"Từ Trình, đấy, trốn đi một mình."
Tôi phản bác:
"Anh cấm từ chức ông nội anh, đâu cấm rời đi."
Cố gi/ận dữ bật cười, tay siết ch/ặt cằm tôi, giọng u/y hi*p:
"Em thử cãi lần nữa xem."
Thôi ngay!
Tôi đâu dại dột mức hiểu tình hình hiện tại.
Thấy im bặt, thịnh nộ vẫn chưa Anh chăm nhìn tôi, giọng khó hiểu:
"Em biết hôm chuồn đi là ngày gì không?"
Tôi nhớ ra, đó chính là nhật Yến.
Những ngày qua, mải mê tính trốn chạy, quên bẵng mất sự kiện quan này.
Mọi năm chuẩn cẩn thận, nhưng năm nay những mà chót mới nhớ ra. Chả trách tức gi/ận vậy.
Biết mình lỗi, xin lỗi:
"Xin lỗi, thì bây giờ bù nhật cho nhé?"
Cố đáp, bàn tay thô ráp khẽ lướt qua yết hầu Hồi sau, mới cất giọng ý:
"Không cần. thứ nhận rồi."
Dứt lời, cúi đầu môi tôi.