13.
Vài sau, Duệ hai tay đi chơi.
"Vãn Vãn, ta bỏ trốn đi. thêm nào thế này nữa."
Ngày hôm đó, lên máy bay bay tới Maldives.
Cố Trắc và cùng ngồi ở cửa sân bay.
Tần Duệ râm, vali quay người rời đi.
Cố Trắc bước nhanh phía trước, ôm lấy Duệ: “Anh thấy em nói tới việc Maldives chơi, trong gian này anh sẽ xin nghỉ phép để đi cùng em.”
Tôi cau nhìn Xuyên: "Sao cũng tới đây?"
Cố cầm lấy hành lý tôi, nói: “Tôi trai cưng mà.”
Buổi cùng ăn tối nhà hàng khách sạn.
Một anh chàng lai đẹp trai với mái tóc vàng và mắt xanh trò chuyện với tôi.
Tần Duệ nhìn tôi, mắt sáng rực.
Cố đuổi hoa ngay trước mặt Duệ.
Tần Duệ bất mãn trừng mắt nhìn Xuyên: "Cố Xuyên, ý gì, sao dám cản trở vận hoa bạn thân mẹ!"
“Đào hoa đâu thấy, thấy hoa thối có. Thà c/ắt bỏ càng sớm càng tốt.”
“Vậy thử nói cho biết bông hoa đẹp đẽ bộ dạng thế nào giờ?”
Cố hắng giọng: đây này."
Khoé miệng Duệ co gi/ật: "Khẩu vị cũng tệ thế."
Cố hỏi: sao trước kia bố con?"
Tần Duệ ánh mắt phía Trắc, trầm lát: "Mẹ thôi."
Cố tiếp tục nói: "Nếu hoà hợp với bố con, vậy vì sao cho rằng cô sẽ cách chắn vậy?"
Tần Duệ mở miệng ra nhưng biết nói gì.
Tôi im lặng ôm trán, hai bên thái dương nhức.
Sau bữa ăn, ngăn lại.
"Giang Vãn Vãn, cậu, còn cảm thấy thế nào?"
"Cậu nói sự thật không?"
Tôi nhìn thẳng vào mắt “Sự thật cũng chút bị thu hút, nhưng điều đó cũng nói được.”
Buổi Duệ thấp giọng nói: “Cậu từ chối lời tỏ thằng bé à?”
Tôi gật đầu.
Tần Duệ nhẹ nhàng thở dài: “Nếu cũng ép buộc bản thân. Hơn nữa, cái gọi tên tiểu tử này rốt cuộc vẫn chút cạn, còn tác gì, làm sao gái nhà người ta cơ chứ?"