Bọ Ăn Xác

Chương 7

11/06/2025 21:17

Xe khởi động lại, chiếc xe màu đen hòa vào màn đêm, cảnh vật xung quanh càng lúc càng xa lạ, chỉ chốc lát đã ra khỏi trung tâm thành phố.

Lão Trương không cố gắng bắt chuyện với tôi nữa.

Có lẽ sợ tôi vài câu nói lại làm lung lay quan niệm của hắn ta.

Xe rẽ qua chín khúc cua ngoằn ngoèo lên núi, tốc độ dần chậm lại.

Tôi biết đã gần đến nơi.

Đồng thời, cơ hội cho tôi cũng không còn nhiều.

"Đại ca."

Tôi chủ động lên tiếng, hắn ta vẫn làm lơ.

"Trùng thi có đặc tính này, chúng vốn gh/ét nước. Anh em của anh giờ là yêu quái trùng thi, ắt hẳn cũng sợ nước. Đại ca thử thử hắn xem."

Dù không đáp lời, tôi biết ông ta đã nghe lời tôi nói.

Đường núi gập ghềnh, xe tiếp tục chạy nửa tiếng nữa rồi dừng lại giữa rừng sâu.

Xuyên qua làn sương trên núi, tôi thấy bóng người lực lưỡng từ từ tiến lại.

Càng đến gần, vệt trắng trên ng/ực hắn càng rõ nét.

Lão Trương nuốt nước bọt ực một cái, âm thanh vang rõ trong đêm tĩnh.

Ông ta không lập tức xuống xe.

Bóng đen tiến sát từng bước.

Ba bước.

Hai bước.

Đột nhiên——

Một khuôn mặt chợt áp sát kính xe.

Dưới ánh đèn pha trắng xóa, khuôn mặt không hề có một giọt m/áu, bị ánh sáng x/ẻ làm đôi, nửa đen nửa trắng.

"Lão Trương, cạch cạch—— Có chuyện gì vậy? Cạch cạch—— Bên m/ua hàng sốt ruột hết cả rồi!"

Hắn mở miệng, tiếng lạo xạo trong đêm tĩnh càng nghe càng rợn người.

A Trần đứng trước Lão Trương, cơ bắp biến dạng vì ép ch/ặt cửa kính, "Sao còn chưa ra? Cạch cạch—— Tao sắp đông cứng ngoài này rồi!"

"Trên núi đúng là lạnh ch*t mẹ, biết thế lấy tr/ộm vài cái áo bông..."

Không xuống xe nữa thì thật khả nghi.

Lão Trương mở khóa xe, người vẫn bất động.

Ông ta mở cửa cho tôi, ra lệnh: "Cô xuống trước."

Rồi bình thản nói to: "Trên đường nhặt được con bé này, mày coi chừng hộ, con nhỏ này không phải dạng vừa đâu."

Ý đồ của hắn là dụ A Trần về phía tôi.

Nhưng A Trần cũng không nhúc nhích, dựa cửa xe cười nhạt:

"Thì ra là con này lừa mày tao là x/á/c ch*t à? Thanh niên đầy đủ tay chân sao đi làm nghề l/ừa đ/ảo?"

Hắn "cạch cạch" hai tiếng: "Nào nào, để nó xuống nhảy múa vài vòng, xem nó chạy đi đâu được."

Tôi không muốn nhảy múa.

Cảnh tượng đóng băng trong chốc lát.

Lão Trương đành mở cửa xe, chậm rãi đứng ra mép cửa.

A Trần với tay định khoác vai Lão Trương, nhưng Lão Trương r/un r/ẩy né tránh. Hắn nhướng mày: "Này người anh em, hôm nay mày có gì đó lạ lắm."

"Chẳng lẽ mày tin lời nhảm nhí của con bé đó? Nó thấy không thoát được nên muốn chia rẽ bọn mình thôi."

Lão Trương gượng cười, ánh mắt vô thức liếc về phía vệt trắng trên ng/ực A Trần: "Làm gì có? Người ch*t sao còn đứng đây nói chuyện được?"

"Ha ha."

"Đúng thế." A Trần cũng cười theo, cơ má rung rung, đồng tử đen ngòm. Đột nhiên, hắn trầm giọng:

"Lão Trương à... sao mày cứ nhìn chằm chằm vào ng/ực tao thế?"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Báu vật

Chương 17
Bà nội là bảo bối của cả gia đình. Những lời tiên đoán của bà mang đến cho chúng tôi vô tận tài phú. Bà vừa mở miệng, bác cả liền trúng xổ số ba mươi triệu, đầu tư bất động sản thuận lợi, chị họ từng xếp cuối lớp lại được đặc cách vào trường danh tiếng, dì út vui sướng khoe khắp nơi. Nhà hàng của gia đình tôi mở thêm chi nhánh chỉ trong hai năm, cả nhà dọn vào biệt thự giữa trung tâm thành phố. Tết năm ấy, cả nhà quây quần vui vẻ, bà nội cười hỏi: “Mỗi người muốn quà năm mới gì nào?” Bác cả đòi thêm tiền tài, dì út và ba mẹ tôi muốn danh lợi song hành. Còn tôi, chỉ tay vào phong bao lì xì bị bỏ quên trong góc, nói: “Bà ơi, con muốn cái này.” Cả nhà cười nhạo tôi ngốc nghếch, nhưng tôi chẳng bận tâm. Bởi tôi biết những lời tiên tri của bà trở thành sự thật, là bằng cái giá của sinh mạng người khác. Tất cả những điều này…chính là sự báo thù của bà.
Gia Đình
Hiện đại
Kinh dị
41
Oán linh tam thi Chương 13