Khi nhân ngư hoàng biết được sự thật đ/au lòng ấy, người lập tức tuyên chiến với Đế quốc.

Quyết định đó khiến cục diện chính trị của Đế quốc hoàn toàn đảo lộn.

Phe của Tần Dịch được đông đảo người ủng hộ, nhanh chóng khiến hoàng đế hiện tại bị phế truất.

Nhưng tộc nhân ngư vẫn là mối đe dọa với Đế quốc.

Tân chính quyền phải cử đại diện đến đàm phán.

Họ thành khẩn xin lỗi, mong muốn hòa giải, cam kết giao toàn bộ tội phạm có liên quan cho nhân ngư xử lý, đồng thời miễn phí cung cấp tài nguyên cho tộc nhân ngư suốt một trăm năm, cùng nhau thảo lại hiệp ước mới — đảm bảo nhân ngư được hưởng đầy đủ quyền lợi trong lãnh thổ Đế quốc.

Suốt nửa năm sau đó, cả đôi bên đều nỗ lực sửa đổi luật pháp và điều ước liên quan.

Tôi ở lại biển, dưỡng thương, và thường xuyên theo dõi tình hình của Tần Dịch qua các dòng bình luận.

【Tần thiếu tướng dù biết Nhĩ Nhĩ an toàn, nhưng nhớ đến phát bệ/nh luôn rồi.】

【Giờ ai dám đi đòi người yêu với nhân ngư hoàng thì chắc bị x/é x/á/c mất.】

【Tội nghiệp quá, thiếu tướng rụng cả tóc kìa hahahaha.】

Ba ngày nữa, bản dự thảo hiệp ước mới sẽ chính thức công bố.

Tôi là nhân ngư đã từng sống ở Đế quốc, nên được chọn làm người đại diện.

Hôm trước ngày khởi hành, An An đưa tôi đi gặp nhân ngư hoàng để nhận lễ ban phúc.

Tộc nhân ngư sau khi trưởng thành đều được bậc trưởng bối ban phúc — từ đó có thể tùy ý biến đổi giữa đuôi cá và đôi chân.

Tôi không có cha mẹ, nên nhân ngư hoàng đích thân làm lễ.

Tôi cúi người hành lễ, tay người nhẹ nhàng đặt lên trán tôi.

“Ta biết con yêu Tần Dịch, cũng hiểu nhân phẩm của cậu ấy.

“Nếu con muốn, hãy ở bên cậu ấy đi.

“Nhưng hãy nhớ, nếu bị tổn thương… nơi này mãi là nhà của con.”

Tôi cảm động, mắt rưng rưng:

“Cảm ơn bệ hạ.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm