Mẹ tôi là người phụ nữ đẹp nhất ở ngôi làng nhỏ của chúng tôi.
Rõ ràng mẹ đã ngoài ba mươi tuổi, nhưng nhìn qua cứ như mới hai mươi.
Có nhan sắc của tuổi hai mươi, phong thái của tuổi ba mươi.
Trong làng, đàn ông say mê mẹ tôi nhiều không đếm xuể.
Phụ nữ trong làng gh/ét mẹ tôi đến nghiến răng nghiến lợi, vừa thấy mẹ tôi là ch/ửi mẹ tôi là hồ ly tinh.
Mẹ tôi chẳng bao giờ gi/ận, chỉ cười hề hề nói: "Thay vì ch/ửi tôi, chi bằng lo quản lý đàn ông nhà mình."
Những lời ch/ửi rủa của mấy người đàn bà ấy giống như nắm đ/ấm đấm vào bông, họ chỉ tự chuốc lấy sự phiền muộn.
Dần dà họ cũng không ch/ửi mẹ tôi nữa.