Điều Tra Tội Phạm 3: Hiểm Ác

Chương 17

17/10/2025 19:14

Khởi ng/uồn của vụ án này vẫn nằm ở báo cáo kiểm tra bệ/nh lý của Từ Tiểu Phụng.

Một tháng trước, Từ Tiểu Phụng bắt đầu xuất hiện các triệu chứng đ/au đầu, nôn mửa. Trương Minh Tường đưa cô ta đi khám. Nhưng hắn không nói cho Từ Tiểu Phụng biết kết quả xét nghiệm này.

Hắn tự lén lút tìm ki/ếm tài liệu, lén đến gặp bác sĩ, biết được chỉ có chuyên gia ở Bắc Kinh mới giỏi về loại phẫu thuật này, điều này đồng nghĩa với việc cần rất nhiều tiền.

Tỷ lệ thành công của chuyên gia cao hơn, nếu thuận lợi thì tỷ lệ sống sót của bệ/nh nhân có thể trên 90%. Nhưng quá trình hồi phục sau mổ cũng rất dài vì căn bệ/nh này dễ tái phát. Điều này có nghĩa là cần ngày càng nhiều tiền hơn nữa.

Đó là số tiền mà dù trong ngắn hạn hay dài hạn, Trương Minh Tường cũng không thể ki/ếm được. Hắn chắc hẳn đã suy nghĩ rất lâu, thậm chí nhớ lại cách giải quyết vấn đề tiền bạc lần trước.

Chỉ có điều lần này, hắn không còn đối tượng nào khác để bức hại nữa. Đành phải tìm một kẻ vô gia cư vô tội mắc bệ/nh t/âm th/ần. Rồi giả vờ "ch*t".

Hắn chắc chắn biết dù không ch*t thật nhưng về mặt pháp lý mình sẽ "ch*t". Dù vậy, hắn vẫn sẵn sàng hi sinh bản thân. Để có số tiền giúp Từ Tiểu Phụng chữa bệ/nh và sống tốt.

Nhưng mọi chuyện không suôn sẻ như vậy.

Khi Tạ Kim Thao nói đến đây, tôi cũng đoán được lý do Trương Minh Tường gi*t Từ Tiểu Phụng—

Vì hắn biết nếu không có tiền, không có hắn, Từ Tiểu Phụng không thể sống nổi.

Mà không có cô, hắn cũng không muốn tiếp tục tồn tại.

Vì thế hắn định gi*t Từ Tiểu Phụng rồi t/ự s*t theo.

Nhưng không ngờ tôi và Triệu Tuấn đột ngột đến thăm, kế hoạch của hắn đã thất bại…

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Bằng Chứng Thép

Chương 10
Bạn có biết vì sao trong báo cáo giám định ADN, kết quả thường ghi là “khớp 99.99%” mà không bao giờ là “100%” không? Phần lớn mọi người cho rằng đó chỉ là cách viết mang tính khoa học, để thể hiện sự thận trọng. Nhưng tôi muốn nói với bạn rằng: chính cái 0.01% còn lại ấy, đôi khi có thể lật ngược cả một vụ án tưởng chừng như đã kết luận chắc chắn. 10 năm trước, tôi từng tiếp nhận một vụ án giết người có bằng chứng dường như vô cùng vững chắc. Kết quả giám định ADN cho thấy trùng khớp 99.99%, mọi người đều tin rằng hung thủ đã được xác định, vụ án đã kết thúc. Kể cả tôi cũng tin như vậy. Cho đến khi tôi phát hiện ra, đôi khi điều đáng sợ nhất chính là sự thật bị giấu dưới lớp “chắc chắn” ấy. Đây là câu chuyện về 0.01% xác suất còn lại và cũng là câu chuyện về cách người ta tìm thấy hy vọng trong tuyệt vọng.
Hiện đại
Kinh dị
Tâm Lý
104