Bệ/nh viện.
Bác sĩ đẩy chiếc kính gọng vàng lên, "Bệ/nh nhân có dấu hiệu chấn động n/ão nhẹ, có thể xuất hiện triệu chứng hôn mê ngắn, mất trí nhớ tạm thời, đ/au đầu, nôn mửa..."
À, thì ra đêm qua ở tiệm net không phải ngủ quên, mà là ngất xỉu.
Một nhóm sinh viên thực tập vây quanh giường bệ/nh, chăm chú nghe bác sĩ giảng giải, gật đầu lia lịa, thi thoảng ghi chép.
Tôi như hiện vật triển lãm trong viện bảo tàng, hay danh lam thắng cảnh nào đó, tiếp nhận ánh mắt tò mò của họ.
"Thưa thầy, sắc mặt bệ/nh nhân tái nhợt." Một sinh viên thực tập khẽ nhắc nhở.
"Bạn học à, giờ cháu cảm thấy thế nào?" Vị bác sĩ tóc đã điểm bạc cúi người hỏi tôi bằng chất giọng trìu mến.
Trong chốc lát, tất cả ánh mắt trong phòng đổ dồn về phía tôi.
Không quen với việc trở thành tâm điểm, cũng ý thức được mình sắp đưa ra câu trả lời ngoài dự đoán của họ, tôi cảm thấy da đầu như có kiến bò.
"Cháu đói."
Tôi đã không nhớ nổi bữa ăn cuối cùng của mình là khi nào.
Vừa dứt lời, Giang Vạn Tái đã đẩy cửa bước vào, mang theo hơi lạnh từ bên ngoài.
Đồng thời, mùi cháo thịt bằm trứng bồ câu ấm nóng lan tỏa khắp căn phòng.
"Vậy thì tôi về đúng lúc nhỉ, nhóc ăn đi."
Anh mở hộp cháo ra, đẩy vào tay tôi.
Nghe bác sĩ dặn dò xong, đợi mọi người ra hết rồi, anh lại dựa vào thành giường gọt đào cho tôi.
"Hồng Mao bảo cậu ta thức trắng đêm ở tiệm net rồi đi m/ua đồ ăn sáng, thấy một người băng bó như x/á/c ướp lảo đảo bước ra từ tiệm net kế bên, chớp mắt đã biến mất, cậu ta còn tưởng là ảo giác do thức khuya. Hóa ra là nhóc."
Tôi cúi mặt ăn cháo, mặc kệ lời châm chọc của anh.
"Từ từ, không ai tranh của nhóc đâu, không đủ còn có thêm."
Quả đào xoay tròn trong bàn tay to lớn mà khéo léo của Giang Vạn Tái, được gọt sạch vỏ, c/ắt thành từng miếng nhỏ, xiên tăm vào, đưa tới trước mặt tôi.
"Nếm thử không? Tôi không giỏi chọn hoa quả, nhưng mấy quả xếp trên cùng trông cũng được, tươi ngon lắm."
Mặt c/ắt lấp lánh ánh nước, tươi ngon, mọng nước, ngọt ngào như giấc mộng hão huyền.
Tôi ngẩn người đón lấy, nuốt một cách máy móc, cảm nhận thịt quả mềm mại trôi xuống cổ họng, chạm đến dạ dày.
Thì ra quả đào có vị như thế này.
"Ngon thật."
Đều tại cháo nóng quá, ăn mà nước mắt tôi cứ rưng rưng.
Giang Vạn Tái gi/ật mình, luống cuống lục tìm khăn giấy trên người nhưng không thấy, đành dùng ống tay áo lau mặt tôi một cách vụng về.
"Tôi sẽ kiện ông chủ b/án đào, dám làm Thẩm Thiên Thu ăn đến phát khóc, về sau không m/ua nữa..."
Anh lẩm bẩm, thậm chí còn giúp tôi nghĩ ra lý do.
Anh không trách những giọt nước mắt rơi không đúng lúc của tôi, mà lại đổ lỗi cho quả đào vô tội.
Cứ như thể dù thế nào, sai lầm cũng không bao giờ thuộc về tôi.
Đây là cách an ủi kỳ quặc mà vụng về, nhưng lại là sự dịu dàng đặc biệt của anh.
Tôi vừa khóc vừa cười, "Không phải tại đào, nó rất ngon."
Giang Vạn Tái cũng rất tốt.