Hôm Minh trở về nhà một ngày nắng đẹp.
Ánh mặt trời chiếu cây cảnh anh từng chiếu tia sáng lấp lánh.
Tôi trằn trọc cả đêm, mở trừng trừng mắt dán ch/ặt vào cửa ra vào.
Không biết đã bao lâu, cuối cũng nghe tiếng mở khóa.
Tôi phóng về phía cửa.
Bùi Minh được Tống đỡ nhẹ dưới tay.
Một anh vẫn chống chiếc gậy trợ lực.
Đây đầu tiên anh thẳng người.
Cũng đầu nhận rõ chiều cao 1m85 của anh.
Trước khi ngồi xe lăn, ngước lên mới nhìn mặt anh.
Giờ sừng sững mặt, ngẩng đầu nhìn anh mà khó khăn.
Bùi Minh nhìn vài từ từ ngồi xổm dang rộng vòng tay.
Tôi vào lòng anh, nghẹn ngào kêu lên mấy tiếng.
"Chào mừng về
Tôi thì thầm tim.
Anh kể nghe bao chuyện vui ở viện:
"Trong có chú giống hệt tính em ngày trước, núp, nhát gan
"Em mà gặp chắc thích
Anh huyên thuyên ngừng.
Làm biến hết niềm vui tụ của tôi.
Rốt cuộc anh chữa chân hay chữa họng đấy?
Sao chân lành rồi mà miệng cũng lời thế?
Tôi giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay, anh lại siết ch/ặt hơn.
Bùi Minh mở camera điện lén chúng tôi.
Đây tấm ảnh chung đầu tiên.
Không ngoài dự đoán, cũng sẽ tấm cuối
Anh đăng hình lên tường nhà kèm dòng trạng thái:
【Tiểu yêu quái lông bạc full lỗi b/án chỉ để mấy hóng
Một lát sau, Tống đã luận:
Cực trực tiếp và súc tích:【Đưa đây.】
Bùi Minh lơ.
Mọi thứ diễn ra theo hướng mong
Vết thương của anh hồi phục tốt, dần cần đến chiếc gậy.
Cái ngày anh vững thường...
Tôi rõ đã đến lúc quay về.
Hệ ra khi nghĩ cách giã từ.
Buổi gặp gỡ ban đầu vã, nên muốn một kết thúc chỉn chu.
Hệ lo lắng:
【Nếu cậu về, hắn t/ự s*t thì sao?】
"Vậy coi c/ứu uổng."
Dù nói vậy nhưng biết Minh sẽ thế.
Kẻ đã bò lên từ vực sâu, sức chịu đựng còn mạnh hơn thường.
Ngày chia ly, anh kiểm tra sức cuối.