Sau đó, mấy người chúng tôi quay về thôn, quả nhiên những đứa trẻ và người già bị hôn mê đã tỉnh lại, có điều trông ai ai cũng vô cùng yếu ớt.
Lão Thái nói, dương khí trên cơ thể họ rất yếu, trong thời gian này nên ra ngoài phơi nắng nhiều hơn, không để những vật mang âm khí trong nhà, cố gắng ăn những món ăn bổ dương.
“Được rồi, những chuyện khác có Lão Hải sắp xếp rồi!” Lão Thái làm xong mọi việc, quay về từ đường.
Bây giờ trưởng thôn vẫn còn một vấn đề khác cần lo lắng, đó là chuyện chuyển đi.
Ông ấy cũng biết rõ sự đ/ộc á/c của đám yêu m/a qu//ỷ quái ở núi Thường Bàn, nên tất nhiên trong lòng cũng muốn chuyển đi, nhưng liệu dân làng có đồng ý hay không?
Mọi người đều đã sống ở đây hàng chục năm rồi, nếu đột nhiên phải di dời, chắc hẳn có rất nhiều người phản đối?
Dù sao thì không phải ai cũng từng gặp qua m/a qu//ỷ ở núi Thường Bàn, mà những người đã từng nhìn thấy thì đều không thể sống sót trở về.
Tôi cảm thấy mọi chuyện đã kết thúc, cũng không cần bận tâm gì nữa nên quay lại chân núi Thường Bàn, lấy lại chiếc xe van của chú Tần.
Tôi lên xe và sắp xếp đồ đạc, khởi động xe, vừa hay lái ngang qua thôn Hạ, tôi định chào tạm biệt Lam D/ao trước khi rời đi.
Tuy nhiên, tôi phát hiện trưởng thôn đang kéo Lam D/ao lại.
“Ủa? Trưởng thôn, có chuyện gì sao?” Tôi hạ cửa sổ xe xuống hỏi.
Trưởng thôn nhìn có vẻ khó xử, nói với tôi: “Ngô tiên sinh, tôi muốn nhờ cậu một việc!”
“Ồ? Chuyện gì vậy?”
“Cậu có thể cho con bé này tạm thời đến ở trong cửa tiệm của cậu một thời gian được không? Nó có thể giúp cậu làm việc, sẽ không ăn không ngồi rồi đâu!”
“Hả?” Tôi có chút không hiểu, sao lại đột ngột như vậy?
Lam D/ao nhíu mày, chu môi nói: “Trưởng thôn, cháu không muốn đi, cháu muốn ở lại giúp ông mà!”
“Giúp cái gì? Tình hình trong thôn hiện tại càng ngày càng nghiêm trọng, ông phải bàn bạc với dân làng chuyện chuyển đi, không có thời gian để quản nha đầu nhà cháu nữa, đợi chúng ta quyết định xong, thì cháu hãy quay lại!”
Trưởng thôn móc từ túi ra một xấp tiền lẻ nhăn nhúm, đưa cho tôi và nói: “Số tiền này coi như là tiền thuê trọ cho con bé!”
Tôi lập tức đẩy tiền lại, cười nói: “Trưởng thôn, ông đang làm gì vậy? Lam D/ao dù sao cũng là ân nhân của tôi, cô ấy đến chỗ tôi ở mà tôi còn lấy tiền sao được? Thế thì tôi cũng không có tình người quá!”
“Ha ha, vậy được, nhưng cậu phải hứa với tôi là sẽ quản lý con bé này, nó rất nghịch ngợm, bao nhiêu lần lên núi hái th/uốc mà không biết đường quay về, hại tôi nhiều lần sợ hãi phải đi lên núi Thường Bàn tìm nó!”
“Trưởng thôn, cháu chỉ lên hái th/uốc thôi, mà núi Thường Bàn có yêu m/a qu//ỷ quái gì đâu? Cháu chưa từng thấy bao giờ!”
“Đó là do cháu chưa lên hẳn trên núi, hơn nữa toàn đi vào ban ngày, nếu cháu đi ban đêm, sợ là đến xươ/ng cốt cũng không còn.”
Nói xong, trưởng thôn trực tiếp kéo Lam D/ao lên xe tôi và nói: “Chuyện đó... Ngô tiên sinh, nha đầu này phải nhờ cậu rồi.”
“Được rồi, ông yên tâm đi!”
Trưởng thôn nhét quần áo đồ đạc của Lam D/ao lên xe, có vẻ như đã hạ quyết tâm rồi.
Lam D/ao chỉ có thể chấp nhận hiện thực, bất lực nói: “Được rồi, được rồi, cháu có phải là không quay về nữa đâu, mang theo vài bộ quần áo là được!”
“Được rồi, vậy nhờ cậu nhé!”
Sau khi tạm biệt trưởng thôn, tôi quay lại nhìn Lam D/ao đang buồn bã, liền cười nói: “Cô đừng như vậy, trưởng thôn cũng vì tốt cho cô thôi!”
“Có yêu m/a qu//ỷ quái gì đâu? Tất cả đều là do con người tưởng tượng ra mà thôi!”
Lam D/ao lạnh lùng nói, thực ra cô ấy không tin những chuyện này, chỉ là trong thôn vẫn luôn truyền tai nhau, nên cô ấy ít nhiều cũng bị ảnh hưởng.
“Chắc cô chưa từng nghĩ yêu m/a qu//ỷ quái trên núi Thường Bàn là có thật đúng không?” Tôi cười nói.
“Đúng vậy, anh nói anh là người học thuật, các anh thường xuyên dùng những chuyện m/a qu//ỷ này để lừa người đúng không?”
“Lừa người?"
Tôi nghe vậy, cười khổ: “Người làm học thuật chúng tôi không lừa ngươi, nhưng cũng có rất nhiều người nói chúng tôi lừa người.”
“Tất nhiên rồi, chuyện phong thủy, tin cũng được mà không tin cũng chẳng sao, nhưng khi cô thực sự đối mặt với nó mà không thể giải thích được, thì lời tôi nói chính là lời giải thích tốt nhất!”
Lam D/ao nghe có chút khó hiểu, cô ấy gãi đầu: “Khi tôi sinh ra đã mất mẹ, cha cũng qu/a đ/ời khi tôi hai tuổi, họ nói tôi là sao chổi, còn nói tôi sinh ra là mầm tai họa, nhiều người trong thôn không muốn đến gần tôi, từ trước tới nay tôi chỉ cùng với ông nội nương tựa lẫn nhau.”
“Nhưng không ngờ hai năm trước ông nội cũng qu/a đ/ời, cả thôn không ai muốn thu nhận tôi, chỉ duy nhất trưởng thôn đối xử tốt với tôi.”
“Ông ấy nói, cuộc đời không có mệnh giàu sang, mệnh sao chổi gì đó, bây giờ là thời đại khoa học, phải tin vào khoa học.”
“Vậy nên, từ lúc đó, tôi không tin bất cứ chuyện m/ê t/ín d/ị đo/an nào nữa.”
Nói đến đây, cô ấy cũng cười khổ một tiếng: “Không ngờ bây giờ trưởng thôn lại tin vào những chuyện này.”
Tôi có thể hiểu được tâm trạng của cô ấy, chỉ là không đồng cảm được sâu sắc đến vậy.
“Ông nội của cô có lẽ cũng tin vào m/ê t/ín d/ị đo/an đấy!”
“Hả? Sao anh lại nói thế?”
“Cô có phát hiện ra trên mặt mình có nốt ruồi không?”
Lam D/ao sờ vào nốt ruồi trên mặt, lập tức hỏi: “Cái này thì sao?”
“Đó là nốt ruồi sau sinh.”
“Nốt ruồi sau sinh?”
Tôi gật đầu: “Nghĩa là nốt ruồi này được ông nội của cô thêm vào giúp cô sau này, tôi nghĩ có lẽ tướng mặt của cô là hung tướng, nên ông nội của cô đã thêm nốt ruồi này để giúp cô đổi mệnh.”
“Chuyện này, sao anh biết được?”
Tôi mỉm cười: “Tôi còn biết, sau khi nốt ruồi này được thêm vào, ông nội của cô đã qu/a đ/ời, còn không phải là qu/a đ/ời một cách tự nhiên, mà là qu/a đ/ời vì t/ai n/ạn!”
Biểu cảm của Lam D/ao rất kinh ngạc, cô ấy mở to mắt hỏi: “Sao anh lại biết được? Ông nội của tôi năm đó bị ch3t đuối, nhưng vì lúc đó không ai trong thôn hỏi đến, nên mọi người đều nghĩ ông mất do tuổi già, chỉ có mình tôi biết nguyên nhân thực sự thôi!”
“Ừm, mạng của cô thực ra là do ông nội cô cho cô!”
Tôi vừa lái xe vừa bấm tay tính, nói: “Ông nội của cô chắc cũng có chút hiểu biết về học thuật, ông ấy biết hung tướng trên mặt cô là mầm tai họa, nên để thay đổi tướng mặt của cô, ông ấy đã thêm nốt ruồi này cho cô, đi ngược lại ý trời, bị trời trừng ph/ạt nên mới ch3t bất đắc kỳ tử!”
Tôi vừa nói xong, Lam D/ao dường như không kiềm được mà bật khóc, cô ấy hét lên: “Hóa ra là tôi đã hại ch3t ông nội, hu hu hu!”
Lúc này, tôi không hề khuyên giải, thật ra bản thân cô ấy cũng tin vào phong thủy, nên không cần tôi phải nói thêm gì cả.
Cô ấy khóc, tôi lái xe, hai chúng tôi cứ như vậy hơn hai tiếng đồng hồ.
Cuối cùng cũng về đến thị trấn, Lam D/ao hình như chưa từng đến đây, cô ấy thò đầu ra ngoài cửa xe ngắm nhìn mọi thứ, dáng vẻ buồn bã ban nãy lập tức tan biến hoàn toàn, thay vào đó là một khuôn mặt tươi cười h/ồn nhiên.
Quả đúng là một cô bé!
Thấy cô ấy có thể cười, tôi cũng cảm thấy vui.
Sau đó, tôi lái xe về trước tiệm vàng mã trong ngõ Hậu Nhị, nói với Lam D/ao: “Đến nơi rồi, xuống xe thôi!”
“Đến nơi rồi?”