Tôi thong thả rửa, quấn khăn tắm, tóc.
Lúc tóc, Trần Chân bên cạnh rất nhúc nhích.
Hỏi anh ấy có chuyện anh mím môi dự tôi.
Chỉ dừng lại vài giây ngủi như thế, nghĩ ra cả trăm c/ứu vãn cuộc nhân.
Nhưng ngờ anh như làm ảo thuật lấy ra một cái tóc, túc có thể cho em không?"
Quả là ấm trong tích tắc, quả quyết đáp: "Muốn chỗ nào cũng được!"
"... Hay là cứ trước đi."
Trước mặt là bồn rửa mặt, anh sau lưng tôi, vẻ mặt túc chăm chút dài của tôi.
Anh biết rằng cứ lén anh gương.
Máy kêu những ngón tay ấm của anh nhẹ nhàng lướt tôi.
Lòng nôn nao, nhịn được xoay người lại, đối diện với anh.
Tóc được bảy tám phần, Trần Chân cúi tôi: "Sao thế?"
Tôi nói: "Tắm xong rồi, cũng rồi."
"Ừ?"
"Quy trình của ngày có lẽ cũng nên tiếp tục chứ?"
Tôi vòng tay cổ anh, ngẩng môi mình lên môi anh.
Đây là lần tiên một người đàn ông.
Rất thiếu kỹ thuật, cũng rất về.
Không ngờ anh cũng biết.
Hai chúng mắt thẳng mắt, miệng miệng, hơi quyện nhau.
Cuối cùng khi tách ra, cả hai đều hổ/n h/ển.
Phòng sương khói mờ ảo.
Tôi thẳng thừng: ai bao giờ chưa?"
Anh trả lời dứt khoát: "Chưa."
"Thế anh có biết không?"