Cảnh vật dưới núi rất đẹp. Phố phường nhộn nhịp, hàng quán được bày b/án đa dạng, trên bầu trời đen lấp lánh dãy ánh sao, xung quanh bờ sông thả đầy những đèn hoa thắp sáng rực rỡ, những đồng đèn giấy được gió thổi lắc lư khiến ánh lửa bên trong bập bùng.
Ta háo hức nhìn xung quanh, không nhịn được cười rạng rỡ. Diệp Thần đứng bên cạnh, đôi mắt chăm chú nhìn ta. Nhưng khi ta quay lại hắn liền dời mắt qua chỗ khác.
Khuynh Vũ nhu hoà nhìn khung cảnh tấp nập, góc nghiêng của y mềm mại tuyệt đẹp, dưới ánh đèn mang đến cảm giác mỹ nhân nhu nhược. Diệp Thần đỡ lấy y, mở miệng dò hỏi:
"Sư tôn không được khoẻ ạ? Vậy ta đi về nhé?"
Ta đang ngắm nghía một quầy b/án mặt nạ phía trước, nghe vậy vội vàng níu ống tay áo hắn, nài nỉ:
"Đừng mà sư huynh, ta chưa đi được bao lâu mà, ở lại một xíu đi."
Diệp Thần gạt tay ta, không kiên nhẫn nói:
"Ngươi không thấy sắc mặt sư tôn đang dần nhợt nhạt à, sao ngươi không hiểu chuyện chút nào thế?"
"Vâng." Ta buồn rầu trả lời.
May mắn là Khuynh Vũ chưa muốn quay về, y muốn ra sông thả đèn hoa, Diệp Thần chiều theo y, dọc đường đi đều sát bên cạnh che chở. Ta mải ngắm nhìn mấy xiên kẹo ngọt, bị tụt lại phía sau, đến khi bị người ta va phải ngã xuống đất đ/au điếng mới nhận ra không thấy hai người kia đâu.
Ta hốt hoảng nhìn quanh. Dòng người đang đổ xô đi dạo, chen chúc nhau trên con đường không mấy rộng rãi. Ta bị đẩy qua đẩy lại, sợ đến mức nước mắt cũng rơi xuống, dáo dác nhìn chỉ mong thấy được hai người kia.
Đến khi trời tối khuya, ta ngồi thụp xuống bên vệ đường, sợ hãi khóc nức nở.