Trong phòng VIP tiếng cười lại rộ lên, mọi người xúm vào góp ý.
"Thiếu gia cứ giả vờ ký hợp đồng, đến ngày lễ biến mất cho nó bàng hoàng."
"Chưa đủ đâu."
"Theo tao, ký đi. Lừa nó đẻ xong cư/ớp con rồi đuổi cổ. Thế mới làm Beta như nó tổn thương nhất."
"Cậu đ/ộc thật." Giọng nói càng phấn khích.
"Nghe nói Beta mang th/ai cần cải tạo tuyến thể. Cứ đưa nó đi phẫu thuật, cấy phôi, dưỡng th/ai. Đến ngày sinh thì ôm con tươi rói chuồn thẳng."
Tôi nắm ch/ặt bên ng/ực trái, nín thở chờ câu trả lời. Cá rằng hắn còn chút tình cảm.
"Hay đấy." Cố Tinh Thần huýt sáo: "Cứ thế mà triển!"
Tôi loạng choạng rời hộp đêm dưới ánh mắt ngỡ ngàng của nhân viên.
Trước đây, vì anh song sinh suy thận cần ghép tạng, gia tộc mới nhớ tới tôi - kẻ bị ruồng bỏ: "Một quả thận thôi. Anh mày khỏe mạnh mới sinh được Alpha, Beta như mày cũng được nhờ."
Nhưng anh trai qu/a đ/ời, tôi ở lại thay thế.
"Em ấy không phải hàng hóa hay cỗ máy sinh sản!"
Giang Hoài Phong đã bảo vệ tôi như thế.
"Dữ Dữ, đi với anh nhé?"
Tôi lắc đầu. Beta bị bỏ rơi đi theo gã làm gì? Để gã bị chê cười ư?
Nhưng Giang Hoài Phong không bỏ cuộc, theo đuổi tôi ba năm.
"Em đồng ý đi. Anh yêu con người em, không phải tuyến thể."
Hôm sinh nhật gã, tôi cầm bó hồng đẩy cửa. Chứng kiến cảnh gã lăn lộn trên giường người khác. Tôi bỏ chạy, bước trong tuyết trắng trên con đường hai đứa từng đi. Những dấu chân xưa bị tuyết phủ, chẳng còn gì.
Lúc ấy, Cố Tinh Thần nắm ch/ặt tay tôi đi hết đoạn đường: "Dù em làm gì anh cũng ở bên, kể cả chỉ là bạn."
Tôi hỏi: "Anh sẽ bỏ em chứ?"
Hắn ôm ch/ặt tôi: "Không bao giờ!"
Sau đó, hắn bao màn LED cả thành phố chiếu ảnh chúng tôi.
Tôi tưởng đó là tình yêu, hóa ra chỉ là lời khiêu khích Giang Hoài Phong.