Ký Ức Trong Một Nụ Hôn

Chương 1

29/05/2025 21:21

“Cậu sao thế?”

Giang Phong đưa từng miếng táo nhỏ đã được gọt sẵn tới trước mặt tôi.

Tôi lắc đầu, cố kìm nén cảm xúc đang dâng trào:

"Không sao, chắc là ngủ lâu quá thôi."

Nửa giờ trước, tôi tỉnh dậy sau cơn mơ và phát hiện bản thân có một siêu năng lực kỳ quái.

Tôi tò mò không biết mối tình thanh mai trúc mã của tôi, Giang Phong, đang nghĩ gì, nên sau khi tôi kéo cậu ấy lại, hôn mạnh một cái.

Ngay sau dó, một số hình ảnh kì lạ hiện lên trong đầu tôi....

Trong ảnh, Giang Phong đang nắm lấy cổ chân tôi, mỉm cười dịu dàng, nhưng ánh mắt lại rất u ám.

Không một lời báo trước, cậu ấy cúi xuống, lặng lẽ đeo xích sắt vào chân tôi.

"Cậu là của tôi, mãi mãi là như vậy"

Khi thoát khỏi những hình ảnh đó, tôi vô cùng phấn khích và ngạc nhiên, đến nỗi tôi vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

Tại sao Giang Phong lại mơ giấc mơ đó chứ?

Lẽ nào… là do ngày nghĩ đêm mơ?

Sau vụ t/ai n/ạn xe hơi, tôi buộc phải ở lại bệ/nh viện hai ngày để theo dõi.

Suốt thời gian đó, Giang Phong luôn túc trực bên giường bệ/nh của tôi.

Tôi vừa ngồi gặm táo vừa thẫn thờ, âm thầm thưởng thức dung nhan người đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh đọc tạp chí.

Giang Phong, thật sự rất đẹp trai.

Đẹp đến mức… thả câu cũng chẳng cần mồi.

Ngón tay cậu ấy vừa dài vừa trắng.

Mỗi lần lật sách, ngón tay cậu ấy khẽ cong lại, từng đ/ốt xươ/ng đều hoàn mỹ như được mô phỏng bằng phần mềm 3D.

Tôi thường nghĩ, ngón tay đẹp như vậy mà không dùng làm 'chuyện khác' thì thật là uổng phí.

Nhưng.... nhan sắc đối với cậu ấy chỉ là điểm cộng nhỏ nhất.

Chúng tôi lớn lên cùng nhau trong một khu nhà tập thể.

Khi còn nhỏ, tôi và Giang Phong giống như hai thế giới đối lập.

Cậu ấy trầm ổn đến mức chẳng giống một đứa trẻ bảy, tám tuổi.

Còn tôi thì là một "ông thần gây họa" chính hiệu, ba ngày hai trận phá nhà, leo mái, đ/ập tường.

Thế nhưng, mỗi lần tôi bị ăn đò/n… đều có cậu ấy gánh chung.

Vì Giang Phong luôn đứng ra nhận lỗi thay tôi.

Cậu ấy đáng tin đến mức, hồi nhỏ tôi từng nghĩ — nếu như Giang Phong chỉ thuộc về riêng tôi thì tốt biết mấy.

Thế nhưng… một người như cậu ấy, lại bình thường đến mức bất thường.

Cậu ấy chưa từng có bạn gái, từ nhỏ đến lớn chưa từng để bất kỳ ai ngoài tôi đến gần, bất kể là nam hay nữ.

Tôi từng cho rằng cậu ấy bị bệ/nh sạch sẽ quá mức.

Nhưng cậu ấy lại sẵn sàng giặt cả đồ lót cho tôi, vậy rõ ràng đó không phải lý do.

Có lần, tôi kéo cậu ấy cùng xem phim "người lớn".

Cậu ấy chỉ liếc nhìn, lạnh nhạt nói:

“Nhàm chán,”

Rồi đứng dậy bỏ đi.

Mãi đến khi tôi vô tình nghe được lời từ chối của cậu ấy với một người bạn chung:

“Tôi không yêu đương. Cũng chẳng cần mấy thứ đó.”

Từ hôm đó, cậu ấy không còn liên lạc với người bạn kia nữa.

Người bạn đó dường như bị "trục xuất" khỏi vòng bạn bè của chúng tôi, đến một chút tin tức cũng không có.

Khi đó, tôi mới hiểu ra — có lẽ Giang Phong không biết yêu, cũng không có nhu cầu về chuyện đó.

Vì vậy mà bao năm qua, tôi không dám thổ lộ.

Thế nhưng… giấc mơ đêm qua của Giang Phong, lại khiến tôi không khỏi hy vọng.

Không đời nào một người bình thường lại mơ thấy cảnh trói nh/ốt thanh mai trúc mã của mình lại, đúng không?

......

“Đẹp lắm à?”

Giang Phong ngẩng đầu lên, bắt gặp tôi đang nhìn tr/ộm.

"Hả? Gì cơ?"

Giang Phong gập cuốn tạp chí lại: “Tôi đang nói cậu đấy.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Hương Trúc và Sô-cô-la Đen

Chương 14
Tuyến thể vốn khiếm khuyết đột nhiên phân hóa, cơn sóng nhiệt tình bùng lên dữ dội, thế mà Bùi Dịch lại ném tôi cho em trai hắn. Hắn lạnh lùng: "Cậu là Beta nam, không chịu nổi Alpha đâu." "Em trai tôi là Beta, vừa vặn hợp với cậu." Nhưng hắn không biết, em trai hắn là A giả B, còn tôi thì phân hóa muộn. Suốt tháng sau đó, tôi không gọi một cuộc điện nào, không nhắn một tin nhắn nào cho Bùi Dịch. Bùi Dịch cuối cùng không ngồi yên được, tìm đến tận nhà đòi người, nhưng bị mùi tin tức tố đậm đặc xộc vào choáng váng. Người đàn ông vốn luôn lạnh lùng tự chủ thất thố gào thét: "Cậu ấy là chị dâu mày, sao mày dám?" Chàng trai trẻ ôm lấy tôi, đuôi mắt đầy vẻ thỏa mãn: "Anh à, đừng hung dữ thế, làm em dâu của anh sợ đó."
1.29 K
7 Chúng Ta Chương 18
8 Thần Dược Chương 15
10 Bé Lục Cục Cưng Chương 19

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Hợp hoan mật

Chương 6
Năm đến tuổi cập kê bàn chuyện thông gia, mẹ cho tôi uống hợp hoan mật - một phương thuốc bí truyền. Bà nói sau này phu quân nhất định sẽ yêu tôi điên đảo. Nhưng đến năm mười tám tuổi, phụ thân phạm tội bị giáng chức, họ Bùi liền muốn hủy hôn. Tôi quay lưng cưới Tiêu Hàn Sinh - võ tướng thô lỗ từng chịu ơn cha tôi. Đêm động phòng, nam nhân lạnh lùng tuyên bố: "Ta biết tiểu thư kết hôn với ta chỉ vì bất đắc dĩ. Ta... sẽ không đụng chạm đến nàng!" Tim tôi giá lạnh, đang lúc bối rối thì những dòng bình luận lấp lánh hiện ra: [Chà! Nam chính đúng là ngốc, khát khao bao năm cuối cùng thành sự thật lại không dám động tay] [Nữ phụ thân mềm da thịt, mỹ nhân hiếm có, chỉ có nam chính thô lỗ này mới 'tiêu hóa' nổi] [Nữ phụ không biết của quý, dù sau này thanh mai trúc mã cưới nàng về, vì không tương xứng chuyện phòng the cuối cùng cũng xa cách, đổi lòng] [Thế càng hay, để nam chính giữ trinh tiết gặp được nữ chính yêu thương, cho nữ phụ hối hận!] Nghe theo bình luận, tôi run rẩy cởi giải y đai: "Phu quân... xin người thương thiếp!" Nến hồng cháy suốt đêm, sáng dậy tôi mềm nhũn không sao ngồi dậy nổi. Rốt cuộc là ai không chịu nổi ai đây?
Cổ trang
Ngôn Tình
1