21.

Tôi siết ch/ặt lòng bàn tay, tự nhủ với bản thân rằng không còn thời gian để đ/au khổ đâu.

Nhất định phải trở về!

Tôi không thể để công sức của Thẩm Như Cảnh trở thành công cốc!

Nhưng nhân viên đặc phái của cục còn đến sớm hơn dự kiến.

Họ giơ khẩu s/ú/ng lục màu bạc lên, n/ạp đ/ạn và nhắm vào tôi.

“Yêu cầu ph/ạ/m nh/ân đầu hàng ngay lập tức! Nếu không b/ắ/n ch*t tại chỗ!”

Tôi không cam lòng quay lại, từ từ giơ hai tay lên.

Chỉ còn vài bước nữa thôi, thế mà vẫn chậm một bước ư?

Đúng lúc này, một giọng nữ vang lên.

“Cô Khương, đi mau!”

Cái bóng trắng đứng chắn trước mặt tôi.

“Lạc Minh Nhã? Sao cô lại ở đây!”

Cô ấy không quay đầu lại: “Giang Chỉ đã kể cho tôi nghe mọi chuyện về cô rồi.”

Rõ ràng các nhân viên đặc phái đang do dự vì sự thay đổi đột ngột này.

Vì họ quản lý người xuyên sách, nhưng không thể gi*t ch*t người ở thế giới nguyên bản.

“Cô Lạc Minh Nhã, mong cô tránh ra cho!”

Có lẽ Lạc Minh Nhã chẳng biết gì về chuyện lần này, cánh tay mảnh khảnh của cô vẫn đang run nhè nhẹ.

Nhưng thân hình g/ầy yếu ấy vẫn đứng chắn trước người tôi, cùng tôi đối chọi với ý muốn của thế giới này.

Cô ấy nghiêng đầu mỉm cười với tôi: “Thật tốt quá, tôi vẫn có thể làm được điều gì đó cho cô.”

Rào chắn của điểm dịch chuyển đã mở ra.

Lần này, không ai có thể ngăn cản tôi về nhà.

Thế giới dần mờ đi, một tia sáng trắng lóe lên trong nước mắt tôi.

Cơ thể tôi càng ngày càng nhẹ…

Cuối cùng cũng lên đường về nhà.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
6 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm