6.
Đêm hôm đó, mặt dạn đòi ở nhà tôi, rằng chỉ chút đi thôi.
Tôi không nỡ đuổi đi.
Chỉ là nhìn người đàn ông cao lớn đang ôm Cam Nhỏ chơi đùa, nhức đầu không thôi.
Cam Nhỏ thể chấp nhận người chú chơi cùng, không chắc ý với người cha đột ngột như vậy.
Còn thì không phải giải thích với như nào.
Quan trọng hơn, hiện giờ và đều là người nổi tiếng.
Ý định nối tình xưa rõ ràng như ban ngày, mặc dù không bao phần thật lòng, ánh đèn sân khấu, sao người ta thể chấp nhận mối qu/an h/ệ tính trái với đạo lý như vậy?
Tôi không được càng không thể.
Khi tâm trí dần chìm vào nghĩ, đứng trước mặt với chiếc vest tay, đôi mắt sâu thẳm.
Bị nhìn chằm chằm, bỗng tỉnh táo lại, mặt nóng bừng.
“Lục Thành, định đi rồi à?”
“Ừm, tôi—”
Thật lúc, câu chưa kịp dứt thì bên ngoài vang lên tiếng sét lớn.
Sau đó, mưa bắt đầu xuống rào rào.
Khi chưa phản ứng kịp, bỗng nở cười.
“Nhất Nhất, ngoài trời mưa lớn quá, thể mưa ngớt rồi đi được không?
“Đường trơn, sợ gặp chuyện.”
Không vì như chuẩn bị kế hoạch từ lâu.
Giống như đang đợi trận mưa này vậy.
Tôi không thể rắn đuổi đi, bất đắc dĩ gật đầu ý.
Giờ cái bộ tịch gì nữa?
Đàn ông, cho cùng phải rộng lượng chút.
Nghĩ vậy, đứng dậy chuẩn bị khách cho anh, thời tìm bộ quần cho thay.
Lục ra vẻ lịch tôi.
Nhưng nhìn cười mờ ám anh, rõ chẳng ý tốt gì.
Quả như nghĩ, sau khi dỗ Cam Nhỏ ngủ xong, vừa quay mình, nghe tiếng gõ nhẹ vào cửa.
Tiếp theo, giọng trầm thấp vang lên.
“Nhất Nhất, giường bị ướt mất thể sang ngủ nhờ không?”
Tôi: “…….”
Tôi tức đến mức cười.