13
Tôi: “?”
Chi Đa Đa hăng hái tám chuyện:
“Sau khi ăn, đó Hạ Miên luôn làm bộ mặt bí xị vui, Tần cũng tâm h/ồn treo cành cây. Cuối cùng lúc chuẩn bị Tần tạm thời việc, cô ta tự xe cô ta ném cốc ngay tại chỗ, nhau Tần một trận to bỏ luôn!”
Tôi: “…”
May mà mình chuồn sớm.
“Cái loại người như hắn, yêu lại chia bồ như áo cũng là chuyện thường ở huyện mà.”
Chi Đa “Chắc hôm nên h/ận chứ gì!”
Trong lòng chút d/ao động: sao cũng chia rồi, mấy chuyện này chẳng liên quan gì đến cả.”
Nhưng ngờ nhanh như Tần gửi tin nhắn tôi:
“Vãn Vãn, giờ ở dưới ký túc của các em, chúng ta gặp nhau một chút được không?”
???
Tôi chạy ra công ngó xuống, Tần ôm một bó hoa hồng lớn đó.
Người qua người lại xung thỉnh thoảng lại người hắn.
… Đa Đa trúng thật rồi, thằng này được một ngày à.
Tôi hắn: “Anh về chúng ta đâu.”
Nhưng vẫn bám riết tha: Vãn, sai rồi, trước là lỗi của anh, giờ nghĩ kĩ rồi, người thực sự thích là em! thêm một cơ hội được không?”
Mặc kệ nào, Tần vẫn nhất quyết dưới lầu định đó đợi xuống mới thôi.
Phiền ch*t được.
Đương lúc cân nhắc xem nên giải quyết chuyện này nào, điện thoại bỗng reo lên, hóa ra là Bùi Gia Ngôn gọi điện đến.
Tôi căng thẳng, hít một hơi thật sâu mới ấn máy.
“Đàn anh?”
“Xuống - Giọng trầm thấp lạnh lùng truyền đến.
Tôi hơi sững người, lập tức ngó ra Bùi Gia Ngôn cũng đến rồi!
Anh đó, dáng người dong lạnh lùng lười nhác.
“Đàn anh, sao lại đến?”
Anh ngẩng nhìn, như cười nhẹ.
“Không phải em cùng ăn à?”
……
Cuối cùng vẫn xuống.
Chu Tần Bùi Gia Ngôn, sắc mặt cực kỳ khó coi: Vãn, em này là ý gì?”
Tôi thực sự lười phải phí lời hắn: “Chính là ý nghĩ đến đấy.”
Hắn cam lòng: “Nhưng lúc trước rõ ràng chúng ta…”
“Anh cũng là rồi.” - ngắt lời hắn, “Chỉ phép bạn gái, lại phép chọn người hơn à?”
Cái khác thì nói, chỉ cần Bùi Gia Ngôn thôi là chúng thắng chắc rồi!
Mặt Tần xanh lét, nửa ngày vẫn được thành lời.
Không ngờ Bùi Gia Ngôn bỗng mở miệng:
“Nếu Vãn gặp cậu, thì phiền này đừng làm phiền em nữa. Chuyện trước em bỏ qua, nhưng thì chưa chắc đâu.”