“Thẩm Chính Khanh kia không cha không mẹ, gả qua đó con sẽ là chính thất phu nhân, không phải hầu hạ mẹ chồng!”
“Nhà hắn chỉ có một đứa em gái, cho chút cơm ăn, nuôi thêm vài năm nữa còn có thể thu
được tiền sính lễ.”
“Gả chồng là để mặc áo ăn cơm, Thẩm Chính Khanh có nghề đan dép cỏ, đảm bảo không
ch*t đói.”
“Đừng thấy bây giờ hắn không đẹp, ngày trước đẹp trai lắm, mọi người đều bảo hắn là đệ
nhất mỹ nam ở chỗ chúng ta đấy!”
Tống mẫu hóa thân thành bà mối, nói đầy lời hoa mỹ, tâng bốc Thẩm Chính Khanh lên tận
chín tầng mây.
Hình như nếu ta không nhận lời môn hôn sự này thì ta chính là đồ nữ nhân ng/u ngốc bậc nhất trong thiên hạ, có mắt như m/ù.
Ta ngẩng mắt lên, nhìn chằm chằm bà ta.
“Vậy Thanh Thư thì sao?”
“Ta gả cho người ta rồi, Thanh Thư biết làm thế nào?”
Tống mẫu đảo mắt, rõ ràng đã nghĩ sẵn lời biện bạch.
“Ta đã tìm người bói mệnh cho Thanh Thư, thầy bói nói, Thanh Thư muốn đỗ tiến sĩ, năm năm nhất định không được cưới thê tử.”
“Con năm nay mười tám tuổi rồi phải không? Qua năm năm nữa, chẳng hóa sẽ biến thành
một bà già sao!”
“Nam nhân còn đợi được nhưng thân nữ nhi thì không, ta chỉ là muốn tốt cho con thôi.”
Ta cụp mắt, khẽ lắc đầu.
“Thật ra con vẫn chưa muốn thành thân.”
Sắc mặt của Tống mẫu bỗng chốc thay đổi, vỗ bàn đứng dậy, nước bọt suýt phun vào mặt ta.
“Được, ta biết ngay mày là cái thứ không biết an phận!”
“Sao không tự nhìn lại bản thân mình xem, bản thân là ai mà dám mơ làm phu nhân quyền quý sao?”
“Mày không gả cũng phải gả!”
“Đùng!”
Cửa gỗ bị đ/ập mạnh, phát ra tiếng kêu trầm đục.
Tống mẫu ôm một bụng tức gi/ận, ngay cả nước cũng không uống một ngụm, chạy ra ngoài tìm Thẩm Chính Khanh nói chuyện cưới hỏi.
Rõ ràng là bà ta sợ đêm dài lắm mộng.
Hình như để trừng ph/ạt sự không nghe lời của ta, Tống mẫu giam ta trong phòng, đến cơm cũng không mang cho.
Ta ngồi trong phòng một ngày, rốt cuộc cũng nghĩ thông chuyện.
Tống gia vì leo cao cành mà định vứt bỏ ta hoàn toàn.
Ừ, khoan đã!
Vứt bỏ ta?
Vứt bỏ ta!!!
Ta bỗng đứng phắt dậy, trong lòng dâng lên một suy nghĩ đi/ên cuồ/ng lại táo bạo.
Nếu, nếu là Tống gia chủ động không cần ta, vậy ta có phải sẽ được tự do?
Tim đ/ập thình thịch, cổ họng cũng hơi nghẹn.
Một đêm không ngủ.
Sáng hôm sau vừa tảng sáng, ta bị tiếng đ/ập cửa đ/á/nh thức.
Tống mẫu th/ô b/ạo lôi ta xuống giường, lật tủ ta cuốn đại mấy bộ quần áo.
“Hôm nay là ngày vui lớn của con, mau đừng ngủ nữa!”
Khi ta bị bà xô đẩy ra cửa, Tống phụ và Tống Thanh Thư đang đứng ngoài sân, thần sắc có
chút không tự nhiên.
Tống phụ thở dài, vẫy tay với ta.
“Tiên Nhi, con yên tâm đi.”
“Thẩm Chính Khanh kia là người tốt, con hãy chăm sóc cho cuộc sống sau này của mình.”
Tống Thanh Thư mắt đỏ hoe, ngoảnh mặt không dám nhìn thẳng ta.
“Tiên Nhi, nàng yên tâm, đợi sau này ta làm quan, nhất định sẽ chiếu cố nàng.”
“Về sau, nếu nàng gặp khó khăn, cứ tìm ta, ta......”
Tống Thanh Thư nói không ra lời, giọng nghẹn ngào, ngữ khí sầu n/ão.
Ta nhìn Tống mẫu không chút kiên nhẫn, cùng Tống phụ áy náy, thử mở miệng.
“Các người thật sự muốn đuổi ta đi?”
“Tống gia, từ nay không cần ta nữa sao?”