Mãi bình tĩnh được, cảnh tượng ở tầng hầm, vẫn có chịu.

Tôi dựa người ghế sofa, cố gắng nhếch mép cười, ngờ Giang Cảnh An ra tay t/àn nh/ẫn thụ như vậy, tối bắt ta luyện gi/ả p h/ẫu, đúng bi/ế n t i.

Nghĩ sự thố vừa rồi, đột muốn vờ làm nguyên nữa.

Sau khăn được, cửa bị người ta mở ra.

Nó bước đứng ở trước giường, quan sát kỹ lưỡng từ trong bóng tối.

Chợt, đưa tay gần cổ thấy người vẫn y, miệng từ từ cong lên.

Trong cứ thấy k h/ó th ở, như thể bị ai đó nhìn chằm chằm, nhịn được mà nhíu mày.

Nó đưa ngón tay lên giữa lông mày nhẹ nhàng vuốt phẳng: "Ngoan, tiếp đi."

Đợi yên giấc, khỏi phòng, chỉ bóng đi đột có vẻ nhẹ chút.

Hôm sau tỉnh dậy, thấy bữa sáng Nam Chu đã chuẩn bị sẵn, nhịn được mà khen câu: "Ngon quá, vất vả rồi."

Nam Chu ngẩng lên nhìn hít hơi sâu, ra suy mình, muốn gồng mình làm b/i ế n t nguyên nữa:

"Nam thừa nhận chuyện trước sai, do dùng sai xin lỗi em, xin lỗi."

"Thời gian tới, hy vọng chúng ta có thể sống hòa thuận nhau, có lẽ, em có thể thử coi như trai."

Thấy im lặng gì, bồi thêm câu: "À đúng rồi, trong thời gian trước nhập em có muốn đi không?"

Vài giây sau, Nam Chu nở nụ cười rạng rỡ: "Tạm thời thì có, cảm ơn trai."

Tôi cũng biết lòng hay chỉ cho có lệ, hoặc tìm cách n/h h/ạ nó.

Tôi chỉ ngay khoảnh khắc gọi anh, làm tròn trách nhiệm người anh, cả hai như truyện được.

Sau rõ mọi chuyện, tâm trạng cũng tốt hẳn, còn ngân bưng bát bếp.

Tôi rằng, ánh mắt nhìn theo d/ính nh/ớp, mang theo gì đó x/â m l/ư ợ c, cả vài đ/ồ x ấu.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm