Nhìn thấy mẹ bước vào nó bèn im sau quay trở về phòng mình.
Mẹ tôi bằng mắt gh/ét bỏ, sau tiếng bảo tôi mau cút chỗ khác.
Những ngày tiếp theo mẹ tôi lúc nào cũng bận bà ấy ngừng nhận điện thoại, miệng cười tận mang tai.
Mãi ngày bà liên tục đưa người phụ đàn ông ăn mặc sang trọng quý phái tiến vào phòng tôi.
Mỗi lần mang người về mẹ tôi phải ở yên trong phòng, cấm bén mảng ngoài.
Thế nhưng người ai mà chẳng có trái tim hiếu kỳ kia chứ.
Tôi vụng tr/ộm sát vào phòng gái, dán tai vào cánh cửa.
“Kiều Kiều đã cởi xong quần áo rồi.”
“Các ngài làn đẹp biết vết bớt nhỏ xíu cũng có.”
“Đương nhiên rồi, do gen quyết định cả. Có số người thường xuyên có người hay mụn… Công chúng tôi có giải quyết vấn đề từ gốc rễ nó.”
“Hơn nữa trải qua bao nhiêu tình huống hiểm vậy nó có thoát thân thành công, đạt mục đích mình, năng lực hành động cũng chỉ số IQ hoàn toàn trội, chỉ riêng chuyện đã đủ để sự thành công công chỉnh gen.”
“Hi vọng ngài có thật kỹ, công thực sự có mang mọi người hoàn hảo.”
Tiếng bước chân dần dần tiến gần.
Bọn họ bước cửa, tôi vàng về phòng mình.
Những người đây lần khách quý, mẹ tôi đích thân lái xe đi tiễn.
Tôi vàng vào gái.
Con vẻ mặt cảm xúc im trên mặt khẽ lẩm bẩm: “Tôi phải bà ta, tôi phải bà ta.”
Con ngươi trong mắt nó khẽ chuyển động, sau tôi nói: “Xem dáng vẻ ng/u lợn kìa, phải vẫn bà cô xui xẻo bọn buôn người chúng đấy chứ?”
“Có những lúc tôi cảm thấy bản thân giống hệt chương trình đang hành… Không kiểm soát những á/c đ/ộc ở trong đầu, nó giống hệt đoạn mật mã cài đặt trong cuộc sống tôi vậy.”
“Cho vài từ khóa quan trọng, tự đi mà hiểu sao: gen, trẻ sơ sinh, khoa học đi/ên, giao dịch m/ua b/án.”