Văn Khâm mặt mày ảm đạm, im thin thít không nói gì. Tôi hơi r/un r/ẩy, không dám mở miệng trò chuyện.
Vừa bước vào phòng, Văn Khâm đặt tôi lên giường, lấy khăn tắm quấn quanh người tôi rồi tự mình vào phòng tắm mở vòi nước nóng.
Đợi đến khi bồn tắm đầy nước, hắn lại bế tôi vào trong. Khi định cởi đồ cho tôi, tôi vội kéo tay ngăn lại: "Cái này... để tôi tự làm được mà."
Văn Khâm khựng lại, quay đầu bước ra ngoài.
Khi tôi tắm xong bước ra, Văn Khâm đã thay quần áo ngồi bên cửa sổ. Tôi bặm môi, từ từ bước đến gần.
Thấy tôi ra, Văn Khâm rót ly nước ấm đẩy về phía tôi. Tôi cầm lên nhấp từng ngụm nhỏ, liếc nhìn anh.
Quả nhiên vẫn còn gi/ận.
Tôi hắng giọng phá vỡ im lặng: "Hôm nay may có anh, không thì tôi nguy rồi."
Văn Khâm liếc nhìn, im lặng. Đồ tính khí chó má - tôi thầm ch/ửi trong bụng.
Ngoài mặt lại nở nụ cười nịnh nọt: "Anh yên tâm, tôi thấy người hoàn toàn bình thường, chắc chắn em bé không sao đâu."
Văn Khâm nhíu mày, sắc mặt càng khó coi.
Tôi tiếp tục an ủi: "Về đến nơi tôi sẽ đi kiểm tra ngay, em bé chắc chắn khỏe mạnh, anh đừng lo."
Văn Khâm chăm chăm nhìn tôi, giọng nghiến răng: "Em nghĩ tôi chỉ quan tâm đến đứa bé?"
Tôi sửng sốt: "Không... không thì sao nữa?"
Văn Khâm đứng phắt dậy, đi loanh quanh hai vòng như muốn n/ổ tung vì tức gi/ận.