Xuân đi hạ đến.
Nó càng ngày càng nõn, da càng lúc càng trơn và thì tròn mịn như bạch ngọc.
Ngày hè bức chịu, những đêm thỉnh thoảng tự nhiên điện, tôi lại dùng nó như máy làm mát chạy bằng cơm, quấn quanh eo để giải nhiệt.
Để thưởng tôi đã tặng nó chiếc lồng xinh xắn cỏ khô màu hồng, còn có nơ con bướm làm phục.
Nó rất gh/ét những màu hồng, sống ch*t cũng không thèm đụng tới.
Mỗi như thế, tôi đều nảy ra một ý, là dùng tiếng còi thuần hoá dở tệ tôi.
Lúc tôi không tự mấy.
Nhưng tôi phát hiện sau khi thử và tra, thì nó răm rắp nghe theo lệnh tôi.