Ác Giả Ác Báo

Chương 18

22/03/2025 22:02

"Em đợi anh mười bốn năm rồi!"

"Anh biết lần đầu anh mời em đến trang viên, em vui thế nào không? Em mặc bộ đồ chỉnh tề nhất... mà anh... anh bắt em đứng ngoài cửa nghe anh với Cố Chuẩn..."

"Lâm Du, em gh/ét anh ch*t đi được!"

"Sao không tìm em? Sao em đứng trước mặt mà anh không thấy em?"

"Cố Chuẩn có gì tốt? Sao bắt hắn mà không bắt em?! Em cũng có thể làm đồ chơi cho anh, em nghe lời hơn Cố Chuẩn. Anh chỉ cần vẫy tay là em đi theo, nhưng anh không cần em. Mắt anh chỉ có Cố Chuẩn!"

Nước mắt Bạch Mộc rơi xuống mặt tôi: "Anh sớm quên em rồi."

Tôi hoảng hốt, cố cãi: "Đừng lừa tôi. Sao anh là A Cổ được? A Cổ là Alpha..."

"Năm mười tám tuổi, pheromone của em bị đột biến, phân hóa lần hai thành Beta."

Gương mặt trước mắt trùng khớp với đứa trẻ khóc lóc lau th/uốc cho tôi mười hai năm trước.

Em ấy gọi tôi "Anh Thuận".

"Anh Thuận, anh là Omega mạnh nhất."

"Anh Thuận, anh ngoan, đừng đ/au."

"Anh Thuận, lớn lên mình trốn đi, em gi*t hết bọn chúng cho anh."

Đây là báo ứng sao?

Phải không?

Người tôi tin thì phản bội tôi.

Kẻ tôi làm tổn thương lại là người thân cũ giấu trong tim, tìm nửa đời không thấy.

Mẹ kiếp!

Lừa tao!

Tôi muốn lau nước mắt cho em ấy, nhưng tay mình quá bẩn. Chỉ có thể dùng vạt áo sạch trên cổ tay chùi lên mặt em: "Xin lỗi."

"Anh không biết... Anh không biết là em."

"Anh..."

Anh không muốn làm tổn thương em.

Chưa nói xong, Bạch Mộc đã bị người ta kéo khỏi người tôi.

Hai cảnh sát giám sát kh/ống ch/ế em ấy hai bên, đeo c/òng tay.

Cố Chuẩn bước tới, ngồi xổm xuống, khóa hai cổ tay tôi lại bằng c/òng.

Tôi không kháng cự: "C/òng tao thì được, Bạch phó quan phạm tội gì mà cậu c/òng cả cậu ấy?"

Khẽ chế nhạo: "Chó cắn nhau à?"

Cố Chuẩn cúi mắt, nói nhỏ: "Ám sát trưởng ngục, bao che tội phạm, tàng trữ vũ khí quân sự, đủ ch*t trăm lần."

Cái gì?

Tôi nhìn Bạch Mộc, em ấy cúi đầu im lặng.

Em ấy thật sự làm rồi.

Trong chớp mắt, vô số hình ảnh lóe lên trong đầu tôi.

Tr/a t/ấn tôi dã man, rồi lại khâu vết thương.

Dùng thân phận Omega u/y hi*p tôi, nhưng cũng đưa miếng dán ức chế.

Từ đầu đến cuối, Bạch Mộc chỉ giỏi mồm.

Bạch Mộc bị đưa đi giam giữ. Tôi nhìn Cố Chuẩn: "Tôi khai, nhưng có điều kiện."

"Tôi muốn Bạch Mộc sống."

Cố Chuẩn giơ tay lau vệt m/áu trên mặt tôi, nói khẽ:

"Lâm Du, anh với tất cả mọi người đều có tình, duy chỉ với tôi là vô tình."

"Anh không biết tôi h/ận anh thế nào đâu. Đáng lẽ tôi đã là quân nhân ưu tú nhất liên bang, nhưng anh phá hỏng tất cả. Anh biến tôi thành thế này, nhưng chẳng muốn chịu trách nhiệm."

"Nếu được chọn lại, lần đầu gặp anh, tôi sẽ gi*t anh bằng mọi giá."

"Nhưng kiếp này, tôi chấp nhận."

"Tôi hèn, tôi buông không nổi, nên tôi đáng đời."

Hắn buông tay, ấn vành mũ che nửa mặt, dùng giọng điệu cực kỳ bình thản nói: "Tôi đồng ý. Tôi sẽ giữ mạng Bạch Mộc."

Trước khi khai báo, tôi yêu cầu gặp Bạch Mộc.

Khi hình ảnh kết nối, Bạch Mộc đang bị thẩm vấn.

"Hắn phát hiện Lâm Du là Omega. Lúc đó tôi đã thẩm vấn Lâm Du một năm mà không có kết quả. Liên bang gây áp lực, hắn muốn tìm Alpha đ/á/nh dấu Lâm Du, lợi dụng kỳ phát nhiệt để kh/ống ch/ế, h/ủy ho/ại anh ấy..."

"Tôi không còn cách nào. Hắn là viên trưởng ngục."

"Hắn ch*t, Lâm Du mới an toàn."

Tôi nhìn Bạch Mộc trên màn hình, xoa xoa miếng dán ức chế sau gáy.

Từ đầu, Bạch Mộc đã giúp tôi giấu thân phận Omega. Miếng dán luôn do em ấy cung cấp.

Tr/a t/ấn thẩm vấn, em ấy cũng không nhờ người khác.

Một là thật sự h/ận tôi, hai là không tin người ngoài.

Th/ủ đo/ạn thẩm vấn của liên bang, sao sánh được với sự "lương thiện" của Bạch Mộc? Em ấy dữ dằn nhất cũng chỉ quất roj.

Tôi n/ợ Bạch Mộc.

Tôi nhắm mắt, nói với Cố Chuẩn: "Bắt đầu đi."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
5 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm