Cậu biết, khi nhìn thấy cậu ta, thực tượng hiện lên trước mắt cậu dùng chân g/ãy xươ/ng chân rồi lại bẻ ngược cả bàn sau.
Tôi gắng kiềm nỗi sợ hãi dâng từ tận đáy lòng, dùng hết sức bấu vào lòng bàn tay.
“Cậu biết cũng sao, bây giờ nói cậu biết.”
“Đây lần đầu anh vào ty vì người.”
“Tôi tâm cậu có qu/an h/ệ gì với nhà họ Thẩm, nhưng cáo cậu, nếu cậu dám lợi dụng anh tôi.”
Lâm nói tiến sát lại gần, cuối xuống thì thầm tai tôi.
“Tôi sẽ cậu nếm thế chi g/ãy nát, sống bằng ch*t.”
Đồng tử ngột ra, toàn thân lẩy bẩy như cái sàng, như thể thực sự xuyên vào tượng đó.
Đừng, đừng đ/á/nh tôi.....
Tôi, tự ch*t không, tự đi ch*t.
Xin cậu, rất sợ đ/au.
Để tự làm không......
Trong đầu bắt đầu lặp đi lặp lại lời này cách lộn ngoài đời nên hoảng lo/ạn đến mức chân luống cuống.
“Thẩm Quý? Quý, em sao vậy?”
Cuối cũng xuất hiện, gần như cưỡng ép ôm lấy đang loạng choạng vào lòng.
Tôi bịt miệng mình lại, dám lên tiếng.
“Lâm Yến, em làm gì? Sao em ấy lại như vậy?”
Giọng nên nghiêm khắc, mang theo sự gi/ận rõ ràng.
Lâm cảm thấy mình rất oan ức, đồng thời cũng nghĩ rằng đang giả vờ.
“Em làm gì cả. sao anh lại bị lừa màn diễn kém cỏi như vậy chứ?”
“Đừng quên cậu người nhà họ ép gửi đến, lại còn omega cấp thấp, cậu ta......”
“Em im miệng ngay anh!”