HÌNH NHÂN GIẤY

Chương 6

25/07/2025 14:21

Còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ Tý.

Tôi mặc trên người bộ áo dài đen trắng mà sư phụ chỉ mặc vào những dịp long trọng khi còn sống.

Thật lòng mà nói, đây là lần đầu tiên tôi mặc, nhưng cũng vừa vặn.

Địa điểm tổ chức hôn lễ đã được chuẩn bị xong, bày mười tám bàn, hàng xóm láng giềng cũng rất nể mặt, biết là đám cưới của thằng ngốc nên đến chung vui.

Chỉ là không ai trong số họ nghĩ cô dâu lại là một người giấy.

Nến đuốc sáng trưng, rất náo nhiệt.

Trong chính đường, chữ Hỷ màu trắng dán trên tường, bên dưới mỗi bên trái phải có bốn cây nến đỏ trắng, đầu heo dê, vàng mã, tiền giấy, không thiếu thứ gì.

Nửa canh giờ sau, ngồi trên chính đường, người giấy đang trùm khăn voan đỏ khẽ động đậy, quay đầu lại, như đang nhìn tôi.

Tôi không quan tâm đến nó, nó cũng không động đến tôi ngay lập tức.

"Giờ lành đã đến, bái đường! Khai tiệc!"

Sau đó tôi nhìn đồng hồ và hô lớn một tiếng.

Lập tức, tiếng kèn đám m/a và trống chiêng vang lên từ bên ngoài.

"Nhất bái thiên địa!"

Khi tôi hô câu này, tiếng kèn đám m/a và trống chiêng bên ngoài càng vang dội hơn.

Thằng ngốc và nữ qu//ỷ, từ từ cúi người trước án thờ.

Làm xong những nghi thức đơn giản này, đưa hai người vào động phòng, thời gian đã trôi qua một tiếng.

Lác đ/á/c vẫn còn vài vị khách.

Trò hề có vẻ đã kết thúc, nhưng màn hay chỉ mới bắt đầu.

Tôi lấy chìa khóa từ chiếc túi da bò, mở chiếc rương lớn mang theo.

Trong rương có một cây thương dài dùng để hát tuồng, và ba bốn người giấy mặc quan phục thời xưa.

Nếu như d/ao rọc giấy, bút lông sói, kim bạc trong túi da bò là công cụ ki/ếm cơm của người làm đồ vàng mã, thì những thứ trong chiếc rương này chính là phương tiện bảo mệnh của người làm đồ vàng mã.

Chỉ là, dùng rồi sẽ bị giảm thọ mười năm.

Tôi lại lấy bút lông sói ra vẽ mắt cho mình, nhưng lần này khác, không chỉ vẽ mắt mà còn phải dùng chu sa vẽ võ sinh.

Đây là bí pháp đ/ộc môn của người làm đồ vàng mã.

Mà bây giờ tôi phải làm, chính là vẽ võ sinh h/ồn.

Cùng lúc đó, từng cơn gió lạnh thổi qua, nến trên mười tám bàn ngoài sân tắt ngúm, bàn bị lật đổ, cơm trắng cắm hương, giấy tiền giấy vàng bay tán lo/ạn trong gió!

N//ữ q/uỷ bước ra, trong tay xách một người giấy đã rá/ch nát tả tơi.

"Tại sao lừa tôi!"

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, gần như muốn xuyên thủng màng nhĩ!

"Chồng tôi đâu?"

Xem ra cô ta đã phát hiện ra thằng ngốc bái đường với cô ta là do tôi dùng người giấy nam mới làm tráo đổi.

Trong lúc nói, cả người tôi bất giác bị xô vào người cô ta, một chiếc bàn ập đến, đ/ập vào đầu khiến tôi m//áu me be bét.

Một cú này suýt chút nữa tôi nhìn thấy cụ tổ tôi rồi.

Tôi chỉ còn thiếu một nét cuối cùng là vẽ xong.

"Người qu//ỷ khác đường, các người... không phải người một nhà."

Vừa dứt lời, một chiếc ghế gỗ đặc lại lao đến chỗ tôi, khoảnh khắc chiếc ghế vỡ tan, tôi phun ra một ngụm m//áu, tinh thần bắt đầu có chút hoảng hốt.

"Đã muốn ch//ết, vậy ta cho ngươi toại nguyện!"

Lời người giấy vừa dứt, d/ao phay bay lên không trung.

Mà lúc này, từ đằng xa bỗng vang lên một tràng kèn đám m/a và tiếng trống lớn.

Cô ta nghiêng đầu nhìn.

Nhân lúc người giấy mất tập trung, tôi giãy khỏi trói buộc, dùng sức cắn rá/ch ngón giữa, dùng m//áu vẽ nét cuối cùng lên mặt.

Vừa vẽ xong, tôi hoa mắt chóng mặt, lại phun ra một ngụm m//áu.

Nhưng chỉ một lát, khi tôi mở mắt ra lần nữa, chỉ cảm thấy khí phách hào hùng trong lòng cuồn cuộn!

Khi cây trường thương tự động bay đến tay tôi, thân thể tôi bắt đầu không tự chủ được mà cử động.

Lên đài rồi.

"Sự gi/ận dữ bùng n/ổ, muốn quét sạch quân Kim!”

"Chỉ thấy doanh trại giặc như kiến cỏ tràn ra biển, nhìn không hết đầu núi cùng vùng hoang vu…”

Từng tràng ca kịch võ sinh hùng h/ồn vang vọng khắp khu đất trống, tiếng kèn và trống chiêng từ xa vọng lại càng lúc càng lớn!

"Một gã thợ thủ công làm đồ giấy lại biết hát tuồng? Phì! Ch//ết đi!"

Nữ qu//ỷ dường như không phục, hai tay vung lên, mười tám cái bàn, trong nháy mắt đón gió mà dựng lên, từ bốn phương tám hướng lao về phía tôi!

"Khiêu Hoạt Xa!" (Điệu "Khiêu Hoạt Xa")

Ba chữ cuối cùng của vở tuồng vừa dứt, ánh mắt tôi dần trở nên sắc bén, lôi thương nghênh địch!

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Cả Nhà Trùng Sinh, Phát Điên Trực Tuyến

Chương 8
Cô ả con gái giả nhà giàu khóc lóc đòi nhận về nhà, đổi lấy tôi - con gái ruột từ khu ổ chuột. Mẹ tôi chặn cửa không cho vào: 'Ông Hứa ơi, con bé bảo nó là con đẻ của mình, ông ra xịt cho nó tỉnh lại đi!' Bố tôi mặt đen như mực: 'Lão có tiểu đường đây, không muốn cho con điên này nếm vị ngọt đâu.' Cô ta gào lên điên cuồng: 'Tôi là con ruột các người, không nhận tôi các người sẽ hối hận!' Cười xỉu, bố mẹ tôi mà nhận nó mới thật hối không kịp. Kiếp trước bố tôi trúng số 30 tỷ, còn gia tộc nhà nó thì phá sản. Khi bố mẹ đón con yêu quái này về, cả nhà tôi sống không yên ổn. Sau cùng, để độc chiếm tài sản, nó phóng hỏa thiêu chết cả nhà. Nó không biết giờ cả nhà tôi đều hóa điên cuồng tái sinh rồi. Giờ chúng tôi là gia tộc Hứa - hậu duệ của Nữu Hỗ Lộc - điên loạn và tàn nhẫn. #táisinh #vănngônsảngkhoái #con_gái_giả_thật #hàihước
Hiện đại
Hài hước
Trọng Sinh
0