Nhắm mắt chịu đò/n, có lẽ sẽ đỡ đ/áng s/ợ hơn là mở mắt nhìn.
Tôi thầm nghĩ.
Kết quả sau khi nói xong, người đàn ông trước mặt im lặng hồi lâu.
Tôi sợ hãi mở bừng mắt.
Ánh mắt đen láy của Thạch Cửu lóe lên tia sáng kỳ lạ, đang dán ch/ặt vào người tôi.
Thật giống hệt... một con chó.
Tôi ngớ người suy nghĩ.
Ngay khoảnh khắc sau, ánh mắt anh đổ dồn về bàn tay tôi.
Sắc mặt anh đột nhiên âm trầm.
Chân mày nhíu ch/ặt thành nếp gấp.
Gương mặt căng cứng như đ/á, anh giơ bàn tay to lớn vụt về phía tôi.
Tôi hoảng hốt ôm ch/ặt đầu.
Mấy bình luận toàn là l/ừa đ/ảo!
Tôi đã nũng nịu rồi mà anh vẫn muốn đ/á/nh tôi!
Giọng mấy nữ thanh niên xa xa vang lên đầy kh/inh bỉ:
"Con hồ ly trơ trẽn này, dám cả gan nũng nịu với đại đội trưởng Thạch à? May mà đại đội trưởng không mê gái, lại càng gh/ét nhất loại đàn bà lười nhác ẻo lả, xem kìa, sắp ăn đò/n rồi nhé, đáng đời!"
Trong chớp mắt, Thạch Cửu nắm ch/ặt cổ tay tôi, cúi đầu nhìn lòng bàn tay.
Bàn tay nhỏ nhắn trắng ngần tựa ngọc thạch, lấm tấm những nốt phồng rộp từ lưỡi liềm.
Có chỗ đã bắt đầu rỉ m/áu.
Trông thật thảm thương.
Sắc mặt Thạch Cửu càng thêm u ám.
Anh lôi tôi đi bằng một tay nắm ch/ặt cổ tay.
Dòng bình luận:
[Đau lòng, ảnh xót rồi kìa!]
[Đã bảo nũng nịu là hiệu nghiệm mà, trai lực điền cơ bắp cuồn cuộn vs tiểu mỹ nhân yếu đuối - tôi nuốt nước miếng ừng ực!]