Hồi lâu sau, dì ấy mới thều thào: “Dì tưởng... Cháu giống dì, cháu yêu cậu ta mà? Như dì yêu Tuỳ Viễn vậy.”
Tôi gật đầu.
“Đúng, cháu đã từng yêu anh ta. Khi thấy dì vì dượng mà vui, mà đ/au, mà h/ận, cháu tò mò cảm giác yêu một người là như thế nào. Vừa hay anh ta xuất hiện, nên cháu muốn thử cảm giác yêu đương.”
“Nhưng trải qua rồi mới biết, thật vô vị làm sao.”
“Tại sao chúng ta phải đặt thương đ/au sầu h/ận vào tay kẻ khác? Cuộc đời còn biết bao điều vui thú.”
Nghe xong, dì tôi trầm mặc rất lâu.
Cuối cùng, dì ấy lại bỏ đi.
Như năm xưa, mang theo nỗi h/ận với gia đình, dứt áo ra đi.
Tôi gặp lại Quý Văn Giản, hình ảnh anh ta trùng khớp với giấc mộng năm nào.
Anh ta trần truồng trên chiếc giường lớn, thân thể chi chít vết bầm tím.
Nhìn thấy tôi, anh ta đỏ mắt tức gi/ận.
Hồi lâu mới gắng gượng thốt lên:
“Thời Tây, tôi h/ận cô! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô.”
“Ừ, biết rồi.”