9.
Đoàn Văn chứng kiến bộ chuyện và rồi bình thản bàn bếp.
Anh khẽ nhướng mày.
"Em gọi cho Tần Tứ sao?"
Tôi lạnh lùng thầm.
“Em vô sỉ đến trả đũa cách tiểu nhân này.”
Cuối cùng, quyết định để Triệu Vân Gia ở bên chịu lạnh một tiếng đồng hồ, sau đó gọi cho tài xế của Văn đến đón đi.
Đoàn Văn gọi cho tài xế liền bước phía và lên.
Tôi ngồi gọn vòng của ấy và nhận ra mình mang giày.
Đoàn Văn có mắt đào.
Khi nhìn mọi cùng với nụ dịu dàng, ấy luôn cho ấn tượng một vẻ phong lưu, lãng tử, hình của một trai đểu.
"Sao lại gi/ận đến thế?"
“Không phải đã nói với Triết chúng là lạ sao?”
Làm sao một đàn 28 tuổi có thể mọn đến như vậy?
Chỉ một nói vu vơ mà lại khắc cốt ghi tâm ở lòng.
Tôi cũng là rất cứng đầu.
Vì nói với ấy một giọng điệu rất thản nhiên, vô tình.
"Em là có tính chiếm hữu cao mà thôi."
Đoàn Văn khẽ , bước phòng rồi đặt lên giường.
Anh xuống và hai chống bên cạnh tôi.
"Chiếm hữu? hữu ư?"
Khoảng cách quá gần, khiến nhìn mắt sâu thẳm của anh.
Đoàn Văn tiếp hẹp khoảng mắt chăm chăm rời tôi.
Giọng lên có chút nũng nịu.
"Em đã bao giờ chiếm hữu chưa? Chỉ nói tính chiếm hữu thôi."
Tôi biết bất cứ nói đều có thể bị Văn dẫn dắt đi sai hướng ban đầu của tôi.
Khi đang chuẩn bị ngại lảng tránh.
Người đàn dừng lại hai giây rồi quay sang phía bên kia giường.
Giọng điệu có chút tức gi/ận nào, có chút cưng chiều.
"Mình thôi em."
Tôi cuộn mình chăn.
Nửa phút sau, ngừng qua lại.
Quay lại mặt đối mặt với Văn Dã.
May mắn thay, ấy vẫn chưa ngủ.
Tôi ngại giải thích.
Phải qua một lúc lâu, nói ra một cách nhẹ:
"Trước khi đi ngủ, phát hiện kỳ kinh nguyệt của mình đến sớm…"
"Chỉ là, cách nhìn vừa rồi có vẻ đơn giản là thôi, vậy nên đã né tránh ..."
Đoàn Văn đặt lên eo dịu lấy.
Anh nhìn tôi.
"Nói nó đi."
"Trông cơ? Không là hôn, vậy còn làm nữa?"
Tôi đủ dũng khí để trả hỏi của anh.
"Tự biết mà sao lại hỏi chứ"
Đoàn Văn cưng tiếp dồn hỏi nữa.
Anh ấy đưa dưới vạt áo của dịu lòng, chẳng có hành động khác.
Anh nhẹ lên mí mắt và thầm tai tôi.
"Chúc Tống"