Tôi nhanh chóng giằng khỏi tay ấy.
"Bà… nói gì vậy?” khó khăn ấy.
Bà Hà thân thiết hiền hòa ngày giờ đây mắt đã trở nên âm trầm đ/áng s/ợ.
Vì sao cũng biết căn màu kia?
"Chúng ta phải đi vào căn nhất định phải đi, còn nhiều Yên Yên! phải tin bà.” Hà lớn với tôi.
Biểu cảm trở nên dữ tợn và méo mó.
Đột thấy trên cổ có đường màu nhạt.
Tôi chằm chằm vào cổ ấy.
Ngay sau sau lưng dâng lên cơn ớn lạnh.
Trên cổ có đường màu đen, rõ ràng chính vết khâu.
Đầu những đường này chi chít quấn lấy cổ ấy.
Bà Hà đã nhận ra mắt tôi, đầu xuống, đột nhiên nụ cười kỳ quái.
"A, Yên Yên, bị thấy rồi."
Tôi nhân vẫn chưa ngẩng đầu lên, mà lao ra khỏi cửa với tốc nhanh nhất.
"Khương Yên! đừng đi, nói…”
Giọng Hà lên phía sau tôi.
Nhưng này gần quay đầu lại.
Tôi liều về phía máy.
Thế nhưng máy dừng dưới tầng hầm.
Tôi gấp đến toát mồ hôi đầy đầu.
Tiếng bước chân sau lưng gần.
Là tiếng hô hoán Hà.
"Yên Yên…”
Dưới tình cấp bách, đã vào cầu bộ.
Rõ ràng ban ngày, nhưng cầu tốt nên trông cùng tối tăm.
Tôi đi/ên cuồ/ng liều xuống dưới tầng.
Một tầng.
Hai tầng.
Tôi thở phì tiếp xuống dưới.
Bỗng dừng bước.
Tôi tin hiệu đỏ tươi trên tường.
Tầng 4.
Làm sao… có thể tầng được?
Nơi này, rõ ràng có tầng 4.
Lúc phía đầu tư bất động khi xây dựng cư này đã cố ý tránh số và 18.
Bởi vì người già địa phương chúng cùng m/ê t/ín, rất nhiều người thích số này.
Thế nên, tầng ban đầu được thay bằng tầng 5.
Mấy ngày máy xảy ra hóc, đã đi bằng bộ.
Ký hiệu trên khi chữ “Tầng 5” đỏ tươi.
Nhưng này biến thành…
Tầng chói mắt.
Nhịp tim đ/ập cùng nhanh.
Phản ứng đầu tiên chính xuống.
Tôi thở phì xuống dưới tầng.
Thế nhưng khi ngẩng đầu lên, hoàn toàn đơ người.
Ký hiệu trên trường, vẫn tầng cũ.