“Thẩm Văn, cậu thật sự đi/ên rồi.”
Tôi biết Lục Tư Hằng đã đồng ý nên yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm, con trai đạp mạnh khiến tôi tỉnh giấc.
“Ôi, con trai của mẹ ơi.”
Tôi ôm bụng ngồi dậy, nghe thấy giọng Triệu Duệ Lâm vọng vào từ bên ngoài.
“Văn Văn đâu rồi?”
“Cậu ấy ngủ rồi, đừng làm phiền.” Giọng Lục Tư Hằng vang lên.
“Cảm ơn anh đã cho Văn Văn tá túc.”
“Tôi quen cậu ấy trước anh.”
“Mấy người ra ngoài trước đi.”
Những bước chân hỗn lo/ạn vang lên, chắc là vệ sĩ đi cùng Triệu Duệ Lâm.
Bên ngoài chìm vào tĩnh lặng.
Một lúc lâu sau, Lục Tư Hằng lên tiếng: “Cậu ấy cần môi trường sinh nở an toàn.”
“Tôi biết, đàn ông mang th/ai vốn là chuyện hoang đường.”
“Tôi có bệ/nh viện thuộc quyền sở hữu của mình, có thể đảm bảo bịt kín miệng thiên hạ.”
“Lục giáo sư, hy vọng anh cũng giữ kín chuyện này cho Văn Văn.”
“Triệu Duệ Lâm, anh có biết Thẩm Văn đã liều mạng thế nào để mang th/ai đứa trẻ này cho anh không?”
“Sao anh chắc chắn đó là con tôi?”
“Tôi đã xem trình tự gen của ba người các anh.”
Sau khoảng lặng ngắn ngủi, Lục Tư Hằng tiếp tục: “Từ khi phôi th/ai được cấy vào người, cậu ấy đã một chân bước vào cõi ch*t, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất huyết. Đào thải, nhiễm khuẩn, nhiễm trùng, thứ gì cũng có thể lấy mạng cậu ấy.”
“Cậu ấy luôn mang theo d/ao bên mình. Nếu có ngày không chống đỡ nổi, cậu ấy sẽ tự mổ bụng lấy con ra.”
“Cậu ấy không quan tâm sống ch*t của mình, chỉ mong đứa bé được sống.”