"Chạy cái gì?"
Tiên Tôn quăng ta ngã ra giường, cơ thể áp sát.
Ta còn muốn giãy giụa, hai cổ tay đã bị hắn ép lên đỉnh đầu, gân cốt như đóng băng.
Rõ ràng trước đó, hắn còn bị ta dùng dây thừng thô buộc ch/ặt vào đầu giường, vết hồng trên cổ tay vẫn còn chưa tan.
Ánh nến hỷ lập loè, đôi mắt hắn lạnh lẽo nhìn ta từ trên cao.
Gương mặt tuyệt mỹ vốn lạnh như băng phóng to trước mắt, nụ cười như trêu ngươi khiến người ta thấy lạ lẫm vô cùng.
Áo hỷ đỏ thẫm hé mở theo động tác, cơ ng/ực lấp lánh dưới nền hồng khiến người chói mắt.
Ta vội vàng né ánh nhìn.
Nhưng mùi sen cổ đặc trưng từ thân thể hắn vây quanh, hương khí nồng nàn khiến đầu óc ta quay cuồ/ng.
Tiên Tôn khẽ cười, tay còn lại xốc cổ áo ta, nghiêng người quan sát biểu cảm: "Giờ mới biết sợ? Chẳng phải ngươi mong đợi cảnh này sao?"
Ta tỉnh dậy, người nhễ nhại mồ hôi.
Gọi lão Tư Mệnh đến chất vấn: "Chẳng phải đã hứa, khi hắn phá giới thì nhiệm vụ hoàn thành, ta không cần nhập mộng nữa?"
Lão giả bộ ngây ngô: "Đương nhiên, Diên Hoa Tiên Tôn đã tự giáng phàm, ngươi đâu cần nhập mộng."
Lão nhìn sắc mặt ta: "Cớ sao... tự dưng mơ thấy hắn?"
Ta im lặng.
Lão mặt mày hớn hở: "Mơ thấy gì?"
"Mơ thấy hắn tính sổ, l/ột da x/é x/á/c ta."
Lão vuốt râu: "Vị đó... Đúng là có khả năng."